Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

Người ở lại- Nguyễn Ích Hoàn

Người ở lại

Em xa tôi cũng đã được 6 mùa thu. Mỗi một mùa với biết bao là kỉ niệm. Cũng từ lần cuối cùng ấy cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa một lần gặp lại em. Ngày ấy tôi ra đi mà không dám nhìn lại phía sau lưng mình. Có lẽ mãi mãi tôi cũng không thể nào quên được cảm giác ngày hôm đó!

Tôi cũng không biết từ bao giờ tôi lại thấy thích mùa thu đến vậy. Không nóng như mùa hè và lạnh giá như mùa đông, có những cơn gió nhè nhẹ đưa từng chiếc lá vàng rơi rụng. Tôi vẫn thường hay gọi đó là mùa trút lá. Người ta vẫn thường cảm thấy buồn khi nhìn những chiếc lá rơi rụng theo từng đợt gió. Tôi cũng đã từng có lúc thấy buồn và nuối tiếc một điều gì đó mà không thể nói ra được. Và đến bây giờ tôi mới hiểu ra rằng điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến, hạnh phúc hay nỗi buồn đều do mỗi chúng ta chọn lấy. Mọi thứ rồi cũng sẽ có một lúc nào đó phải trở về với nơi dành cho riêng chúng.

Miền ký ức- Nguyễn Ích Hoàn

Miền ký ức- Nguyễn Ích Hoàn

Dành tặng cho người đã đến bên tôi ! Cảm ơn em vì tất cả!


Hạnh phúc đó đã thật xa. Có lẽ khi nhìn những áng mây bay trên trời anh cũng không còn tiếc nuối một điều gì nữa. Anh vẫn hay nhìn về nơi xa xăm ấy vì thật sự anh cũng chẳng biết ở nơi đó có gì. Giá như cuộc sống này không biết trước những gì đang tới có lẽ sẽ tốt hơn.

Anh đã xa em lâu rồi và cũng chưa trở về như lời anh đã hứa. Anh biết rằng khi trở về anh sẽ không thể nào bước tiếp nơi con đường anh đã chọn. Một con đường dù vẫn biết sẽ không có em, không có những niềm vui niềm hạnh phúc và không có cả ước mơ của anh nữa. Anh cũng chẳng thể nào hiểu nổi vì sao mình vẫn đi con đường đó. Có lẽ vì anh là người rất cố chấp, và cũng có lẽ rằng đó là con đường anh đã chọn. Sẽ thật khó khăn khi bước đi mà không nhìn lại phía sau lưng nhưng còn khó khăn hơn rất nhiều khi nhìn về phía sau lưng và chợt nhận ra rằng anh đã đánh mất đi hạnh phúc của mình.

Từ những điều bình dị- Nguyễn Ích Hoàn

Từ những điều bình dị

Mẹ:
- Tôi  đã không còn nhớ hết về những điều mà Mẹ đã làm cho mình nữa. Mẹ có đôi bàn tay thô ráp với những vết chai sần. Bà làm tất cả những việc trong gia đình có lẽ vì vậy nên bàn tay bà mới vậy. Khi còn bé tôi rất ghét những người đàn ông trong gia đình chẳng biết làm gì ngoài sai bảo vợ của mình làm tất cả mọi thứ mà chỉ biết ngồi tán chuyện, xem ti vi, uống nước. Nhưng rồi tôi cũng không hơn được họ điều gì cả. Tôi cũng chỉ đi học rồi về ngủ, quần áo cũng chưa từng giặt bao giờ nữa. Mẹ không cằn nhằn mà chỉ lủi thủi làm một mình. Chị gái thì cũng chỉ biết đến học chứ không giúp được gì hơn. Trong mắt của những người hiện đại có lẽ Mẹ không khác Osin là bao nhiêu. Cuộc sống trong cái thế hệ xa xưa có lẽ là như thế. Người phụ nữ có thân phận thật nhỏ bé.