Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015

Bước về phía nụ cười- Nguyễn Ích Hoàn

BƯỚC VỀ PHÍA NỤ CƯỜI

Trong suốt chuyến hành trình của cuộc đời mình tôi vẫn luôn bước về phía trước, không đợi chờ, không nuối tiếc một điều gì ở phía sau lưng mình. Nhưng dù thế nào đi nữa tôi vẫn luôn khao khát một lần được nhìn lại phía sau con đường của mình và biết rằng tôi thực sự muốn sống nhiều hơn dù chỉ là một chút.
***
Ngày còn bé tôi vẫn còn nhớ mình là một đứa rất ham chơi, đặc biệt đam mê những trò chơi điện tử. Tôi hay bỏ học trốn đi chơi cùng bạn bè hay ngồi trong những quán điện tử để vùi mình trong thế giới ảo. Tôi cũng không biết mình đến với cái thế giới ấy từ bao giờ và cũng không biết rằng vì sao tôi lại thích nó đến vậy! Có lẽ rằng đó là nơi duy nhất tôi luôn là chính mình, được làm những gì mình nghĩ.
Lúc còn bé tôi luôn cô đơn, tôi cô độc trong chính gia đình mình. Nhà tôi có rất nhiều anh chị em, một gia đình với rất nhiều giáo lý về học vấn và địa vị. Tôi luôn được nhồi nhét vào đầu của mình là phải học đại học, phải trở thành ông nọ hay bà kia. Họ muốn tôi trở thành một con người nào đó mà khi ấy tôi cũng chả hiểu họ là ai, họ có thể làm gì. Nhưng họ cũng nhận ra rằng tôi không có khả năng làm điều đó khi tôi không hứng thú với học hành. Tôi vẫn còn nhớ những trận đòn đau khi tôi bị điểm kém, khi tôi bỏ học, khi họ bắt gặp tôi chơi điện tử. Tôi dần dần trở nên cô đơn và lạc lõng trong cuộc đời.
buoc-ve-phia-mat-troi
Tôi đã sống qua quãng thời gian đó bằng nhiều cách nhưng thật sự khi nghĩ lại tôi thấy sợ vô cùng, tôi luôn nghĩ rằng đó là một giấc mơ. Không phải! Đó thật sự là một cơn ác mộng trong cuộc đời tôi. Khi một đứa trẻ phải học cách sống cô đơn một mình, học cách chấp nhận những nỗi đau khi mà chính bản thân nó cũng không biết phải làm như thế nào? Ra sao? Thật hạnh phúc cho những ai có thể khóc có thể bực bội hay dỗi hờn vì đơn giản họ được thể hiện những cảm xúc và tâm trạng của bản thân, còn tôi chỉ biết lặng im trước chính những xúc cảm của mình. Cho đến khi trưởng thành tôi nhận ra nỗi đau lớn nhất trong cuộc sống này chính là vô cảm với chính những đau buồn của bản thân!