Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

Cảm ơn nụ cười của em- Nguyễn Ích Hoàn



Cảm ơn nụ cười của em

Hà Nội có lẽ đẹp nhất vào mùa thu, với anh mùa thu đó đặc biệt hơn khi nụ cười của em đã khiến cho cuộc sống của anh trở nên có ỹ nghĩa hơn trước rất nhiều. Khi những con gió lạnh bắt đầu ùa về cũng là lúc cuộc đời mỗi chúng ta bắt đầu sang một hướng khác. Với em không biết đó là hạnh phúc hay đau khổ nhưng với anh thì những tháng ngày được ở gần bên em đó là những tháng ngày đáng nhớ trong cuộc đời mình. Thật sự dù có thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn rất muốn nói cảm ơn em, cảm ơn sự xuất hiện của em trong cuộc đời này. Cảm ơn em vì tất cả!

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Nơi nỗi đau ngừng lại- Nguyễn Ích Hoàn



Nơi nỗi đau ngừng lại

Đôi khi hạnh phúc là một con đường dài đằng đẵng với biết bao niềm đau bất tận. Cho tới khi ở thật gần và nhận ra rằng đó không phải là hạnh phúc thật sự mà là những nỗi đau đánh đổi, giành giật. Dường như chúng ta đã quên, quên mất rằng yêu thương một người phải bắt đầu từ đâu, phải làm như thế nào. Quên đi cả chính mình trong những tháng ngày đáng lẽ phải sống rất vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Khi chúng ta vẫn còn có tuổi trẻ và hoài bão.
Vô tình trong giấc mơ tôi được trở về quá khứ, nơi có những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Cái cảm giác thật mơ hồ nhưng những hạnh phúc và nỗi đau thì tôi biết nó không phải là ảo giác. Tuy ngắn ngủi nhưng thật sự tôi có cảm nhận trái tim mình vẫn có thể rung động cũng như đau nhói. Chợt nhận ra rằng nỗi nhớ là một cái gì đó thật rất xa xôi nhưng có những lúc lại gần gũi, thân thiết hơn cả hiện tại. Cái cảm giác những nỗi buồn, những hạnh phúc trong tôi vẫn còn, dù là ở nơi sâu thẳm nhất. Con người vốn chẳng quên được điều gì quan trọng trong quá khứ cả. Chỉ là tìm cách chấp nhận, đối xử với nó một cách công bằng và nhẹ nhàng hơn trước mà thôi.

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Bầu trời tự do- Nguyễn Ích Hoàn



Bầu trời tự do
Nơi những đôi cánh tự do của con người được mơ ước về những điều bao la nhất. Nơi mầu xanh thăm thẳm như kéo dài mãi trong ánh mắt của những kẻ mộng mơ. Một mầu xanh ngút ngàn của sự vĩnh cửu...



Tôi vẫn hay nhìn về nơi xa xôi trên bầu trời trong những lúc buồn nhất của cuộc đời mình. Không dám nghĩ về một ai đó đã từng đi qua trong đời tôi, vì thật sự trong những giây phút ấy điều tôi mong muốn chỉ là: “dù ở nơi xa xôi đó điều gì có đang đến tôi cũng sẽ chấp nhận không trốn tránh”. Được đối diện với những thứ không bao giờ biết trước được có lẽ là một cái cảm giác rất lạ mà có lẽ rằng suốt cuộc đời mình tôi vẫn khao khát được cảm nhận. Cuộc sống này nếu không biết trước điều gì sẽ đến có khi cũng là một niềm hạnh phúc.
Hồi còn bé tôi vẫn ước mơ mình có một đôi cánh để được bay lượn trên bầu trời rộng lớn kia. Có lẽ đó là cảm nhận về sự tự do trong suy nghĩ của tôi. Tự do được đi tới nơi mình muốn, tự do được nhìn ngắm từ một nơi rất cao xuống những con người bé nhỏ. Và mãi cho tới tận khi mình lớn tôi mới biết rằng để có được sự tự do lại khó đến như vậy. Nhìn những cánh chim bay tôi mới nhận ra rằng ở nơi bầu trời đó còn biết bao điều tôi vẫn chưa từng biết đến, chưa thể hiểu được. Giá trị thực sự và như thế nào mới là tự do? Tôi sẽ phải tự đi tìm câu trả lời cho chính cuộc đời mình.