Hãy mỉm cười
Đã từ quá lâu rồi tôi vẫn thường
hay dằn vặt chính bản thân mình. Về những lỗi lầm trong quá khứ, về những tháng
ngày đã quá xa, về biết bao điều con chưa làm được hay làm chưa đúng. Sống mãi
trong cô đơn, trong tiếc nuối tôi thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi và cô đơn.
Nhiều lúc tôi tự hỏi sao người
khác lại có nhiều hạnh phúc và vui vẻ đến vậy? Tại sao mà mình lúc nào cũng
sống trong u sầu? Không biết vì sao bao tháng ngày đã qua dù đã cố gắng, cố
gắng thật nhiều tôi cũng không thể tìm ra cho mình một lối thoát.
Cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu
được một điều rằng tôi không thể hạnh phúc, không thể vui vẻ như biết bao người
khác là vì chính bản thân tôi. Đã từng có lúc tôi coi nỗi buồn là động lực, là
sức mạnh để vượt qua khó khăn và rồi tôi cũng đã vượt qua được những khó khăn
nhờ nguồn động lực ấy. Vượt lên trên những nỗi đau tôi đã tìm thấy được cho
mình cái cảm giác không còn biết sợ hãi hay bận tâm về một việc gì đấy. Trái
tim đã trở nên chai đá đến không còn cảm giác yêu thương. Nhưng hằng đêm trước
khi đi ngủ thì biết bao tâm trạng về quá khứ, biết bao điều còn dang dở, biết
bao nhiêu thứ phải suy nghĩ trong đầu tôi và khi đó thì cô đơn lại trở về bao
kín lấy tâm hồn. Đi qua thời gian tôi không hề tìm thấy cho mình một phút giây
thật sự hạnh phúc cho dù là chốc lát. Nụ cười dù có xuất hiện cũng không thể
thật sự thoải mái và trọn vẹn. Vì tôi hiểu rằng để có được một phút giây hạnh
phúc thì phải trải qua quá nhiều những khoảnh khắc buồn đau. Tôi không trốn
tránh những nỗi sợ hãi vì tôi biết ai cũng có nỗi sợ hãi, nếu không có thì đó
chỉ là trốn tránh. Có người thì sợ hãi, có người chạy trốn, cũng có người gắng
vượt qua nó. Nhưng cái gì phải đến thì có muốn tránh cũng không thể nào được!
Cảm nhận nó, coi nó là một phần cuộc sống, đối mặt và tìm cách vượt qua đó mới
là cách giải quyết.