Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

Bước về phía mặt trời



Bước về phía mặt trời
Những ánh nắng đang tắt dần trong một chiều chớm thu Hà Nội. Khi những cơn gió lạnh về con chợt thấy nhớ về đôi bàn tay của mẹ. Mẹ có đôi bàn tay không đẹp, đôi bàn tay nhăn nheo, thô ráp ấy vẫn thường sưng lên và có khi còn chảy máu khi trời trở lạnh. Có lần con bảo mẹ nhiều quần áo thế thì giặt tới bao giờ mới xong, sao mẹ không lấy chân mà giẫm giẫm hay dùng găng tay để giặt? Mẹ không nói gì cả, nhưng cho tới khi lớn hơn con mới hiểu rằng cái cảm giác hạnh phúc khi được quan tâm chăm sóc cho những người thân yêu bằng chính đôi bàn tay của mình. Niềm hạnh phúc lớn lao nhất của một người mẹ, một người vợ.


Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Đi qua ngày mưa bão



Khi những ngày mưa dài đằng đẵng qua đi, phía chân trời xanh thăm thẳm ấy dường như càng trở nên quang đãng hơn. Nhưng dường như trong tâm hồn của những kẻ cô đơn thì kí ức về những ngày giông bão thật sự rất buồn. Trong những phút giây đau khổ tưởng chừng như mốn buông xuôi và từ bỏ tất cả ấy con người thường chợt nhớ tới gia đình. Nhưng nếu một con người mà trong phút giây tột cùng của sự đau khổ mà không dám nghĩ tới điều đó thì chắc hẳn họ là những kẻ vô cùng cô đơn. Sự cô đơn trong từ chính nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn.

Trong những kí ức cuả mình tôi vẫn nhớ tới những giây phút cuối cùng. Cuối cùng của sự cố chấp, cuối cùng của những hi vọng mong manh, cuối cùng cho sự cố gắng. Con người đôi khi vẫn luôn tin vào những điều dù biết sẽ không thể nào xẩy ra đó, chỉ là muốn cố gắng cho tới khi bản thân vẫn còn có thể làm được một chút gì đó dù là nhỏ nhoi nhất. Để rồi sau đó trở đi họ có thể kiêu hãnh khi nhìn về những kí ức đã đi qua trong cuộc đời mình. Cái cảm giác khi ngước lên bầu trời, thở một hơi thật dài có lẽ rằng thật sự rất buồn và đau khổ. Dần dần nó sẽ trở thành một thói quen, mỗi khi đau khổ hay tổn thương chúng ta vẫn dựa vào để có thể tiếp tục tồn tại, để cho bản thân mình không yếu đuối hay gục ngã. Giông bão trong cuộc đời cứ thế mà thản nhiên trôi qua, để lại một tâm hồn tưởng chừng như không bao giờ có thể lành lại. Những nỗi đau thương dường như càng chất chứa hơn nhưng lại không thể nào vơi đi.

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

Nỗi Cô Đơn Trải Dài



Nỗi Cô Đơn Trải Dài
  1. Nỗi cô đơn của một đứa trẻ:
Một đứa con gái không có mẹ có lẽ là nỗi đau lớn nhất trong suốt cả tuổi thơ của nó. Ngay từ khi còn rất bé nó đã không thể cảm nhận được hơi ấm của mẹ. Không có ai chải tóc cho, không có mẹ nên nó cũng chưa một lần được tết tóc đuôi Sam. Cứ mỗi khi nhìn thấy một người bạn trong lớp có một mái tóc được mẹ chải chuốt hay tết bím nó lại như muốn khóc. Mà nước mắt cũng chẳng thể rơi nổi nữa. 

Mỗi khi buồn nó vẫn thường nói chuyện một mình: hôm nay mình làm gì nào, trên lớp hôm nay có bạn này, có bạn kia đạt điểm cao, bài văn của mình hôm nay vẫn chưa được điểm tốt... Khi cảm thấy cô đơn vì không có một ai bên cạnh mình nó vẫn tự lấy tay phải nắm chặt lấy tay trái của mình và rồi ngồi cười thật ngốc ngếch rằng mình không hề cô độc, vẫn đang có một bàn tay nắm lấy tay mình. Khi tủi thân muốn khóc nó vẫn thường hay tự nhủ với lòng mình rằng: mình sẽ không sao cả, mình sẽ mạnh mẽ hơn, mình sẽ làm được thôi, một chút và một chút ấy thôi nhưng có lẽ rằng nó đã phải cố gắng rất nhiều. Từ lúc còn rất nhỏ nó đã học cách tồn tại thật mạnh mẽ, tồn tại trong cuộc sống đó là điều nó có thể làm được.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Để cuộc sống ra khỏi tình yêu- Nguyễn Ích Hoàn



Ở những tháng ngày xưa cũ đó. Nơi những phút giây hạnh phúc khi tình yêu ở lại, chúng ta đã từng đặt cuộc sống với biết bao tính toán và lựa chọn ra khỏi tình yêu. Thứ tình cảm đó  thật sự rất đẹp và đáng trân trọng. Dù đi qua biết bao nhiêu tháng ngày cô đơn dài đằng đẵng chúng ta vẫn có lúc chợt nhớ về rồi mỉm cười mãn nguyện. Có lẽ rằng chúng ta sẽ hạnh phúc nếu như có thể đặt những toan tính của cái được gọi cuộc sống ra khỏi tình yêu. Tình yêu thật sự nên chỉ là tình yêu đơn thuần mà thôi!
Tôi vẫn còn giữ những món quà vẫn chưa kịp một lần gửi đi, những dòng tâm sự chưa một lần được nói tới. Những thứ vẫn còn đang dang dở đó không biết vì lí do gì mà vẫn chưa được thực hiện nữa. Đôi khi trong cuộc sống tôi cũng gặp những con người họ cứ mãi giữ bên mình những thứ vụn vặt, bé nhỏ. Đó có thể là một con gấu bông cũ kĩ, một chiếc áo sơ mi sờn rách cả cổ hay là một chiếc bút mực mà chẳng thể nào viết nổi một chữ nào nữa. Không biết những thứ đó có gắn với những kỉ niệm gì, nhưng tôi biết chắc chắn rằng những thứ họ trân trọng là thứ tình cảm không tính toán gì cả. Những thứ bé nhỏ ấy thôi nhưng trên tất cả là tấm lòng mà con người dành cho nhau. Họ đã để những toan tính trong cuộc sống ra khỏi tình yêu, để lại trong trái tim nhau những kỉ niệm đáng trân trọng nhất.

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016

Cho những ngày cả nỗi buồn cũng bỏ ra đi_ Nguyễn Ích Hoàn



Cho những ngày cả nỗi buồn cũng bỏ ra đi
Có những ngày đến cả nỗi buồn, sự cô đơn cũng không còn ở bên mỗi chúng ta nữa. Cứ nghĩ rằng những đau khổ, những tháng ngày cô độc mới làm chúng ta thấy lạc lõng nhất nhưng cho tới khi nhận ra cuộc sống hiện tại tới một chút cảm xúc cũng không hề có thì mới là đau khổ. Chúng ta cứ nghĩ rằng yêu nhau là mạnh mẽ, là vĩ đại lắm. Nhưng chỉ một chút tha thứ và dũng cảm  lãng quên quá khứ thôi chúng ta cũng chẳng thể làm nổi cho nhau thì có lý do gì mà dám nghĩ tới tương lai phía trước. Có chăng đó chỉ là những lời thề hứa thuộc về mây về gió rồi cũng sẽ ra đi mãi mãi.\