Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may...
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may...
Chợt nghe thấy khúc ca này khi những con gió cuối đông về
tôi cảm thấy chạnh lòng. Khi biết thưởng thức nhạc Trịnh, khi biết cảm nhận vị
ngọt của cà phê đắng, hay khi thích cái cảm giác cô đơn một mình thì có lẽ tôi
đã già thật rồi...
Ngồi phịch xuống ghế ở công ty tôi thấy lòng nặng trĩu. Có
mỗi cái chỗ ngồi sao suốt ngày thay đổi, cứ chuyển sang một dự án mới tôi lại
phải ngồi một chỗ khác. Tôi rất ngại phải di chuyển hay thay đổi một thứ gì đó
trong cuộc đời mình dù là nhỏ nhất. Nhưng rồi chẳng ai có thể mãi mãi một chỗ,
sống mãi một nơi hay nhớ mãi một người cả. Nếu không phải vì thời gian làm thay
đổi thì cũng vì cảm giác đã đổi thay. Theo thời gian tôi đã bỏ gần hết những
thói quen, sở thích trong cuộc đời mình. Thay vào đó là chuỗi ngày cống hiến
cho công việc mà quên đi những mơ ước của mình. Hồi còn sinh viên cứ mong sau
này có việc làm kiếm ra tiền là hạnh phúc, cho tới khi kiếm ra được tiền thì vẫn
chẳng thấy hạnh phúc. Khi còn trẻ chúng ta đánh đổi sức khỏe lấy tiền, khi kiếm
được tiền thì lúc ấy đã già nên đành lấy tiền đổi lấy sức khỏe. Quả đúng là một
cái vòng luẩn quẩn nhưng thử hỏi mấy ai trong cuộc đời này không rơi vào cái
vòng luẩn quẩn đó. Sức mạnh của đồng tiền cũng thật đáng sợ.
Với tôi thời gian là thứ quý giá nhất trong cuộc đời. Nhưng
chẳng hiểu sao tôi lại đem thứ quý giá đó trao cho một người không thể ở bên mình
suốt 7 năm. Nghĩ lại thì tôi thấy mình thật sự rất ngốc nghếch vì đã luôn tin
vào những điều không thể xảy ra cho tới tận giây phút cuối cùng. Mãi cho tới
lúc ấy tôi mới nhận ra rằng đã đến lúc phải tự mình kết thúc mọi thứ. Thật sự nếu
có thể tôi vẫn muốn tin vào những điều không thể đó cho tới tận giây phút cuối
cùng của cuộc đời mình, cho tới tận khi tôi nhắm mắt. Nhưng cuộc sống cũng thật
tàn nhẫn với tôi vì bắt tôi chấp nhận điều đó ở cái tuổi lưng chừng hạnh phúc.
Có lẽ rằng để quên đi một thứ đã gắn bó với bản thân mình,
nhất là tình cảm thì thứ duy nhất có thể làm được cũng lại là tình cảm. Trải
qua một lần đau thương thì dường như con người sẽ biết quý trọng hạnh phúc của
mình hơn trước. Tôi lại yêu và biết quý trọng hơn những phút giây còn có thể. Rồi
lại thật buồn vì có lẽ rằng trước khi yêu bất cứ một ai tôi lại quên rằng mình
phải biết yêu thương chính bản thân mình trước. Để rồi sau đó người tổn thương
sẽ là người không dễ dàng từ bỏ một thứ gì đó. Tình yêu có lẽ cũng giống như cả
hai người cùng kéo một sơi dây, người yêu nhiều sẽ giữ và kéo thật chặt vì vậy
người nào buông tay ra sau dĩ nhiên sẽ nhận tất. Nhưng nếu không quý trọng và tận
tâm thì làm sao tôi có thể biết rằng mình đã cố gắng cho tới tận giây phút cuối
cùng mà tôi còn có thể. Không phải để mong được đáp trả, cũng chẳng mong là một
điều gì cao thượng mà thực sự tôi chỉ muốn làm tất cả những gì có thể trong khả
năng của mình. Như những con sóng biển luôn kéo nhau vào bờ rồi sẽ tan biến, dù
biết trước điều đó nhưng số phận đã định rằng những con sóng đó sẽ mất đi, đó
là điều phải đến. Nhưng người đời vẫn sẽ biết tới sự hiện diện của chúng, trong
mỗi trái tim.
...Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài...
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài...
Mùa cứ theo mùa đi mãi, chỉ còn tôi và những ký ức trong
quá khứ. Những nỗi đau, những vết thương có lẽ đã ngủ quên trong trái tim mình.
Nhưng rồi mỗi một ngày qua đi, mỗi bước chân bước tới phía trước là tôi cũng đã
bỏ lại một quá khứ phía sau lưng mình. Thật sự sau tất cả những gì đã trải qua
thì tôi chỉ muốn có thật ít quá khứ mà thôi, chỉ một ít những điều vui vẻ và
quý giá. Bởi vì người có nhiều quá khứ sẽ phải buồn nhiều hơn. Thời gian thực sự
không làm cho chúng ta quên đi một điều gì cả, dù là thứ nhỏ nhất. Nó chỉ khiến
cho chúng ta tạm lãng quên hoặc có thể đối xử với nó một cách tốt hơn trước kia
mà thôi. Cũng giống như những vết sẹo, nó sẽ khắc sâu mãi mãi suốt cả cuộc đời.
Khi tình yêu khiến cho mình đau khổ, tôi tự dằn vặt bản
thân mình, tự nghĩ rằng sẽ chẳng còn nỗi đau nào lớn hơn nữa. Nhưng thật sự có
những nỗi đau mà khi trải qua rồi thì tất cả những nồi buồn khác sẽ chẳng thấm
vào đâu. Còn sống, còn khỏe mạnh là hạnh phúc lắm rồi. Có những ước mơ sẽ mãi
mãi không thể thực hiện, có những dự định sẽ mãi mãi không còn cơ hội thực hiện
khi chúng ta không còn sống nữa. Nỗi đau lớn nhất mà chúng ta có thể chấp nhận
là khi bản thân một người nào đó không còn bất kì một cơ hội nào để hạnh phúc nữa.
Cuộc sống còn có thể bước đi với những bước chân của chính mình là thứ hạnh
phúc mà mỗi chúng ta đã bỏ quên vì nó đã quá thân thuộc.
Cuộc sống này vốn một nửa là thực, nửa còn lại là mơ. Tình
yêu cũng vậy! Một nửa là duyên số và một nửa là do bản thân mình cố gắng mà giữ
lấy. Chẳng có gì có thể gọi là vĩnh viễn, cũng chẳng có một ai là mãi mãi không
thay đổi. Tôi cũng chẳng tin vào những thứ gọi là vĩnh cửu và trường tồn cùng
thời gian đó. Nếu có thể tôi cũng chỉ muốn tin rằng những giây phút khithương
nhau, khi bên nhau là vĩnh cửu mà thôi. Bên nhau chỉ một phút thôi cũng được,
miễn là 60 giây đó chúng ta thật lòng, không lừa dối hay tính toán. Điều đó nếu
có thì mới thật sự là quý giá.
...Em xin tuổi nào còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che dấu lệ nhòa...
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che dấu lệ nhòa...
Biết bao mùa đã đi qua, những con đường mà tôi vẫn thường
đi qua đã thay đổi rất nhiều. Có lúc chợt nhận ra nếu ký ức của mình không còn
nữa tôi có còn biết mình là ai? đang ở đâu? Những hàng cây tỏa bóng mát đó đã
trôi qua biết bao lâu, biết bao thế hệ nó vẫn đứng đó. Vẫn hiên ngang giữa dòng
đời, qua bao mùa mưa bão, biết bao vết thương hằn sâu chúng vẫn mặc cho cuộc sống
thay đổi. Cuộc sống là vậy. Những hàng cây đó đã trải qua bao mùa thay lá. Con
người không thể tái sinh mà chỉ có thể thay đổi bản thân. Dù muốn hay không muốn
đó là điều không thể tránh khỏi. Để tồn tại, để thích nghi vạn vật đều phải thế.
Chỉ mong là sau tất cả dù cuộc sống có như thế nào đi chăng nữa, dù đang sống
trong đau khổ hay tuyệt vọng cũng đừng vì cuộc sống mà mất đi bản tính lương
thiện vốn có của mỗi người!
Chắc có lẽ tôi sẽ không sống được lâu, vài lần 5 hoặc 7 năm
nữa thôi tôi sẽ trở về với nơi mình bắt đầu sự sống. Cứ sống sao cho thấy lòng
thanh thản thì có lẽ rằng những giây phút cuối cùng đó sẽ thấy thoải mái hơn. Một
chút bơ vơ, một chút nuối tiếc có lẽ rằng sẽ có nhưng tôi tin rằng tôi đã sống
một cuộc sống với tất cả những gì mình muốn, mình có thể. Điều đó là tôi thấy
nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ở những mùa yêu dấu cũ ấy tôi đã cố gắng cho tới khi
còn có thể... Mùa theo mùa đi mãi!
...buồn!
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngà
Xin mây xe thêm mầu áo lụa
Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ...
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngà
Xin mây xe thêm mầu áo lụa
Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ...
Trích ca khúc “Còn Tuổi Nào Cho Em” của cố nhạc sĩ Trịnh Công
Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét