Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Chút nặng lòng sót lại- Nguyễn Ích Hoàn



Chút nặng lòng sót lại.
Rồi trong những ngày buồn nhất cuộc đời mình tôi vẫn nhớ về em. Cái cảm giác ấy không phải là hạnh phúc nhưng cũng không hoàn toàn là đớn đau. Thứ cảm xúc mà chắc có lẽ rằng, nếu phải một lần chịu đựng trong đời em sẽ biết nó khiến người ta tổn thương như thế nào. Trong những phút giây ấy có một thứ luôn văng vẳng trong đầu tôi: em phải sống sao cho thật hạnh phúc, chứ đừng bao giờ như tôi!
Mỗi một ngày trôi qua, như một thói quen tôi vẫn cố gắng, cố gắng thêm một chút, một chút nữa thôi để sống trong cái thế giới xung quanh mình. Cô độc, vô cảm với mọi thứ đang từng ngày từng giờ ở bên mình. Có lẽ rằng tôi luôn nghĩ mọi thứ dù là quan trọng thế nào đi chăng nữa rồi cũng sẽ thay đổi. Dù là ký ức hay hiện tại thì một bước chân thôi thì tất cả cũng sẽ thuộc về quá khứ. Nếu có thứ gì không thể nào thay đổi, không thể nào dùng tiền mà mua được thì chắc chắn đó là quá khứ.

 
Dù muốn, nhưng tình cảm thật sự là thứ mà không thể lựa chọn, không thể tính toán mà cũng chẳng thể nào hiểu được. Tôi vẫn cố để không yêu thương thêm một ai, không thêm một lần đau khổ nhưng tôi cũng chẳng làm được. Có lẽ rằng tôi sẽ không trốn tránh cái cảm giác được yêu thương một ai đó với tất cả những gì mình có thể, không hối tiếc cũng không nghĩ ngợi một điều gì cả. Vì thật sự đi suốt cả cuộc đời này việc yêu ai đó trọn vẹn như vậy sẽ ít, ít lắm. Chỉ là thấy thương thôi, thương cho những con người đa sầu, đa cảm- họ là kẻ đáng tội nghiệp trong cái xã hội thực dụng này. Ai đó từng bảo “sự đa cảm vừa là món quà, vừa là sự trừng phạt của thượng đế ”. Tôi cũng nghĩ vậy! Nhưng họ luôn đáng được trân trọng, dù ít dù nhiều vì với riêng tôi họ thật đặc biệt.
Suốt gần 30 năm cuộc đời mình tôi vẫn luôn đi tìm, đi tìm một tâm hồn đồng cảm với bản thân mình. Nhưng chắc là khó lắm vì nhiều lúc tự bản thân mình tôi cũng không thể hiểu được mình muốn gì. Muốn hạnh phúc phải tránh xa đau khổ, muốn sống trong ánh sáng phải cách xa bóng đêm nhưng chẳng hiểu sao tôi lại làm ngược lại dù biết tất cả những điều đó. Con người ta luôn mâu thuẫn với chỉnh cảm xúc của mình. Tình cảm sẽ có lúc không vượt qua được lý trí nhưng nó sẽ lại phải dừng bước trước những thói quen. Thực sự thói quen là thứ khiến cho tôi cảm thấy đáng sợ. Nó có thể hủy hoại mọi thứ khi vừa mới bắt đầu, cũng có thể khiến cho tất cả những thứ tốt đẹp hơn biến mất vĩnh viễn. Hạnh phúc có lẽ chợt đến nhưng rồi nếu không đủ kiên trì, không đủ dũng cảm và chân thành thì sẽ tan biến vào quá khứ...
Đôi khi tôi vẫn trộm nhìn em, vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ngây ngô và ánh mắt buồn hay hướng về nơi xa xôi. Tôi đã rất, rất muốn nụ cười ngốc nghếch ấy sẽ mãi mãi trên môi em trong suốt cả cuộc đời này nhưng rồi tôi cũng chẳng làm được gì cho em cả. Tình cảm, chỉ thiếu một chút thôi, một chút mở lòng có lẽ rằng chúng ta đã được ở bên nhau. Mọi thứ đã qua đi chỉ vì thói quen đã ám ảnh cả hai chúng ta. Những con người cô độc tự bảo vệ chính bản thân mình bằng những bức tường thành quá vững chắc, ẩn sau đó là niềm kiêu hãnh tự tôn sẽ không bao giờ mang lại hạnh phúc. Hạnh phúc đã xa để lại đó những cơ hội đã qua mà chẳng thể nào trở lại. Thương thay số phận mỗi con người, thời gian sống mấy chục năm thôi, chỉ một vài phút giây động lòng mà đi suốt cả những tháng ngày hạnh phúc là nỗi đau khôn nguôn vì những điều đã mất đi mãi mãi.
Trái tim của một cô gái trẻ là cả một thế giới, một thế giới rất rộng lớn với biết bao ước mơ và hoài bão. Tôi có thể làm gì khi vượt qua tất cả những ký ức, những nỗi đau, và cả quá khứ thì tôi chỉ học được cách yêu thương những gì nhỏ bé, đơn giản nhất xung quanh mình thôi. Hạnh phúc của chúng ta vốn dĩ chẳng thể nào như nhau em nhỉ? Với tôi chỉ đơn giản là thôi đuổi theo những thứ xa xôi, những thứ vốn không thuộc về mình mà chỉ biết cúi xuống nhặt nhạnh những thứ nhỏ bé luôn ở bên cạnh đã từng đánh mất. Nếu có thể tôi cũng mong mình có một đôi cánh, không phải để một lần được bay trên bầu trời mà đơn giản tôi chỉ muốn dành cho em, để em ở thật gần những ước mơ ấy mà thôi!
Có lẽ tôi sẽ thôi mơ mộng, em sẽ tiếp tục với những giấc mơ dang dở của mình. Cũng giống như tôi hồi còn trẻ, tôi cũng có nhiều mơ ước lắm. Thời gian qua đi có thứ làm được, cũng có thứ sẽ mãi mãi không thể nào tiếp tục. Tôi cũng chỉ biết học cách chấp nhận, chấp nhận những điều mà tôi  không thể làm, không thể thay đổi. Điều đó có lẽ thật khó, khó hơn rất nhiều so với khi được lựa chọn hay tính toán. Không biết từ bao giờ khi đau khổ, khi cảm thấy yếu đuối tôi lại trở nên trầm mặc. Cái cảm giác đó khiến cho con người cảm thấy dù đau khổ đến mấy vẫn chỉ biết nuốt vào trong tim, thở dài một tiếng rồi bắt đầu nhìn về nơi xa xăm rồi lại tiếp tục bước tới phía trước. Tồn tại vốn là bản năng, thế nên con người sẽ biết làm tốt hơn là sống, thứ vốn dựa quá nhiều vào thế giới xung quanh này.
Nếu tình cảm thật lòng mà có thể được lựa chọn hay tính toán thì chắc chắn em sẽ không phải là người mà con gái tôi muốn yêu thương. Chỉ đáng tiếc rằng những thứ thật sự, những thứ vô giá vốn chẳng bao giờ là rõ ràng. Thế nên tôi cũng chẳng muốn thay đổi một điều gì cả dù thời gian có quay ngược trở lại đi chăng nữa. Đơn giản thôi! Tôi chỉ muốn sống trọn vẹn cuộc đời mình bằng tất cả những gì có thể mà không trốn tránh. Dù biết sẽ phải buồn, sẽ phải khổ nhưng thà sống vài năm trọn vẹn thôi còn hơn là sống cả mấy chục năm dài đằng đẵng mà chỉ biết tới bản thân mình, xung quanh là biết bao điều lựa chọn và tính toán. Cuộc sống đó sẽ đẹp, sẽ tốt hơn nhưng có lẽ rằng nó vốn không hợp với tôi.
Đã có những lúc tôi thật sự mong tim mình trở nên bé lại, không biết tới yêu thương nữa, chỉ giữ lại những điều nhỏ bé thôi- cuộc sống như vậy có lẽ sẽ bớt khổ hơn. Tháng ngày trôi qua sẽ chỉ để lại ít ký ức, những kỉ niệm sẽ không nhiều, chỉ cần vài thứ thôi tôi cũng sẽ trân trọng và mang theo cả cuộc đời. Thời gian trôi qua như muốn nhắc nhở rằng mình sẽ phải cố gắng trân trọng hiện tại nhất khi vẫn còn có thể, khi nó vẫn chưa biến thành quá khứ. Sẽ không còn những điều chưa bao giờ, sẽ không còn những thứ dang dở em nhỉ!
Khi những cơn gió lạnh nhất ùa về cũng là những ngày mưa dài đằng đẵng. Từng có lúc, khi mới biết yêu em tôi cũng thích những cơn mưa bất chợt ấy. Những cơn mưa đó sẽ tan biến khi nụ cười thơ ngây của em nở trên môi. Thật sự rất đẹp! Và rồi giờ đây khi hạnh phúc hay nỗi đau cũng đang trôi dần vào quá khứ thì tôi cũng chẳng mong muốn gì hơn là dành cho em tất cả những gì mà tôi có. Chỉ một chút nặng lòng còn sót lại thôi tôi vẫn muốn nói rằng tôi thật sự nhớ em, nhớ em tới phát điên mà vứt bỏ cả lòng tự trọng- thứ cuối cùng mà tôi còn có thể cho em trong đời này. Tôi đã không còn có thể cho em thêm điều gì nữa rồi. Sau khoảnh khắc ấy tôi không còn bất cứ thứ gì. Chỉ là chút nặng lòng cuối cùng...




  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét