Nơi nỗi
đau ngừng lại
Đôi khi hạnh phúc là một con
đường dài đằng đẵng với biết bao niềm đau bất tận. Cho tới khi ở thật gần và nhận
ra rằng đó không phải là hạnh phúc thật sự mà là những nỗi đau đánh đổi, giành
giật. Dường như chúng ta đã quên, quên mất rằng yêu thương một người phải bắt đầu
từ đâu, phải làm như thế nào. Quên đi cả chính mình trong những tháng ngày đáng
lẽ phải sống rất vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Khi chúng ta vẫn
còn có tuổi trẻ và hoài bão.
Vô tình trong giấc mơ tôi được
trở về quá khứ, nơi có những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Cái
cảm giác thật mơ hồ nhưng những hạnh phúc và nỗi đau thì tôi biết nó không phải
là ảo giác. Tuy ngắn ngủi nhưng thật sự tôi có cảm nhận trái tim mình vẫn có thể
rung động cũng như đau nhói. Chợt nhận ra rằng nỗi nhớ là một cái gì đó thật rất
xa xôi nhưng có những lúc lại gần gũi, thân thiết hơn cả hiện tại. Cái cảm giác
những nỗi buồn, những hạnh phúc trong tôi vẫn còn, dù là ở nơi sâu thẳm nhất.
Con người vốn chẳng quên được điều gì quan trọng trong quá khứ cả. Chỉ là tìm
cách chấp nhận, đối xử với nó một cách công bằng và nhẹ nhàng hơn trước mà
thôi.