Khi những
ngày mưa dài đằng đẵng qua đi, phía chân trời xanh thăm thẳm ấy dường như càng
trở nên quang đãng hơn. Nhưng dường như trong tâm hồn của những kẻ cô đơn thì
kí ức về những ngày giông bão thật sự rất buồn. Trong những phút giây đau khổ
tưởng chừng như mốn buông xuôi và từ bỏ tất cả ấy con người thường chợt nhớ tới
gia đình. Nhưng nếu một con người mà trong phút giây tột cùng của sự đau khổ mà
không dám nghĩ tới điều đó thì chắc hẳn họ là những kẻ vô cùng cô đơn. Sự cô
đơn trong từ chính nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn.
Trong những
kí ức cuả mình tôi vẫn nhớ tới những giây phút cuối cùng. Cuối cùng của sự cố
chấp, cuối cùng của những hi vọng mong manh, cuối cùng cho sự cố gắng. Con người
đôi khi vẫn luôn tin vào những điều dù biết sẽ không thể nào xẩy ra đó, chỉ là
muốn cố gắng cho tới khi bản thân vẫn còn có thể làm được một chút gì đó dù là
nhỏ nhoi nhất. Để rồi sau đó trở đi họ có thể kiêu hãnh khi nhìn về những kí ức
đã đi qua trong cuộc đời mình. Cái cảm giác khi ngước lên bầu trời, thở một hơi
thật dài có lẽ rằng thật sự rất buồn và đau khổ. Dần dần nó sẽ trở thành một
thói quen, mỗi khi đau khổ hay tổn thương chúng ta vẫn dựa vào để có thể tiếp tục
tồn tại, để cho bản thân mình không yếu đuối hay gục ngã. Giông bão trong cuộc đời
cứ thế mà thản nhiên trôi qua, để lại một tâm hồn tưởng chừng như không bao giờ
có thể lành lại. Những nỗi đau thương dường như càng chất chứa hơn nhưng lại
không thể nào vơi đi.