Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

Quá khứ và hiện tại- Nguyễn Ích Hoàn

7 năm. Cái con số mà mỗi khi nghĩ lại tôi cũng không hiểu vì sao mình có thể chờ đợi một điều gì lâu tới như vậy. Cuộc sống của tôi không biết còn bao nhiêu cái quãng thời gian 5 năm hay 7 năm đó nữa! Có thể có và cũng có thể sẽ không bao giờ.
Từ bỏ, lãng quên hay dừng lại. Không biết đã bao nhiêu lần cái con người ngốc ngếch như tôi nghĩ tới. Suy cho cùng người đau khổ nhất trong cuộc đời là người không dễ dàng bỏ quên một điều họ yêu quý. Tôi cố chấp không phải vì mình muốn như thế, chỉ là trái tim có thể thắng được lý trí, nhưng rồi lại dừng bước trước thói quen. Cô đơn là cái cảm giác mà con người sẽ phải chấp nhận nhiều nhất trong cuộc sống, dù muốn hay không đa số thời gian chúng ta sống sẽ chỉ có một mình mà thôi. Yêu một người không nên yêu, nhớ một người không nên nhớ không phải là cái tội. Tội là ở chỗ là đừng cố chấp níu giữ và sống mãi trong quá khứ.
Thời gian 7 năm không phải để cho tôi bớt đau thương, để cho nỗi nhớ dần trôi vào quá khứ, cũng chẳng phải là để tôi tìm thấy một hạnh phúc mới,.. Đơn giản chỉ là cho tôi quen với cuộc sống không có tình yêu, để cho tôi nhận ra rằng mình đã cố gắng cho tới khi tôi vẫn còn có thể. Tôi sẽ phải quên đi thứ mà đáng lẽ tôi phải đặt nó ra khỏi trái tim mình từ rất lâu rồi. Tôi học được rằng cuộc sống này tình cảm vốn không phải là sự lựa chọn, cũng chẳng phải là sự quyết định to lớn vĩ đại gì cả. Tình cảm thật sự với tôi là sự chấp nhận. Chấp nhận mọi thứ như bản thân nó vẫn vậy không so sánh hay tính toán. Chấp nhận nó đến cũng như là chấp nhận nó ra đi. Nỗi đau đó thật lớn!

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Cho quá khứ một cơ hội em nhé- Nguyễn Ích Hoàn

Cho quá khứ một cơ hội em nhé
blogradio.vn - Hãy đưa tay cho tôi, đi cùng tôi tới nơi mà chúng ta có thể bên nhau trọn đời, nơi mà những ký ức dù buồn đau hay hạnh phúc cũng sẽ là những thứ quý giá trong đời này. Buông tay và để cho quá khứ ngủ yên!
***
Thời gian, không phải là thứ dược liệu thần kì chữa được bách bệnh. Nhưng với tôi, nó như một thứ thần kì gắn liền với hai chữ “đợi chờ” dài ngút ngàn bất tận. Và liệu, với em, tôi sẽ dành ra bao nhiêu thời gian nữa để có thể tìm một cơ hội trong quá khứ của cả hai chúng ta?
Từ bỏ? Lãng quên? Hay dừng lại? Không biết bao nhiêu lần tôi phân vân giữa những mớ hỗn độn này. Suy cho cùng người đau khổ nhất trong cuộc đời là người không dễ dàng bỏ quên một điều họ yêu quý. Tôi cố chấp không phải vì tôi muốn như thế, chỉ là trái tim có thể thắng được lý trí, nhưng rồi lại dừng bước trước thói quen.