Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Cho quá khứ một cơ hội em nhé- Nguyễn Ích Hoàn

Cho quá khứ một cơ hội em nhé
blogradio.vn - Hãy đưa tay cho tôi, đi cùng tôi tới nơi mà chúng ta có thể bên nhau trọn đời, nơi mà những ký ức dù buồn đau hay hạnh phúc cũng sẽ là những thứ quý giá trong đời này. Buông tay và để cho quá khứ ngủ yên!
***
Thời gian, không phải là thứ dược liệu thần kì chữa được bách bệnh. Nhưng với tôi, nó như một thứ thần kì gắn liền với hai chữ “đợi chờ” dài ngút ngàn bất tận. Và liệu, với em, tôi sẽ dành ra bao nhiêu thời gian nữa để có thể tìm một cơ hội trong quá khứ của cả hai chúng ta?
Từ bỏ? Lãng quên? Hay dừng lại? Không biết bao nhiêu lần tôi phân vân giữa những mớ hỗn độn này. Suy cho cùng người đau khổ nhất trong cuộc đời là người không dễ dàng bỏ quên một điều họ yêu quý. Tôi cố chấp không phải vì tôi muốn như thế, chỉ là trái tim có thể thắng được lý trí, nhưng rồi lại dừng bước trước thói quen.

Cô đơn là cái cảm giác mà con người sẽ phải chấp nhận nhiều nhất trong cuộc sống. Yêu một người không nên yêu, nhớ một người không nên nhớ không phải là cái tội lỗi. Chỉ là chính mình đang cố chấp níu giữ những thứ tạo nỗi buồn mà thôi...
Tình cảm là một thói quen, khi thói quen đã bị thay đổi bởi một thói quen khác thì cũng là lúc tôi tha thiết yêu lại một lần nữa trong đời mình. Nhưng quãng thời gian quên đi được quá khứ cũng là lúc tôi không còn biết yêu một người phải bắt đầu từ đâu, phải làm như thế nào. Cái cảm giác rung động nhưng lại không dám bước tới phía trước có lẽ rằng rất đau khổ và khó chịu. Không phải vì không đủ dũng cảm mà những vết thương khiến cho con người ta sợ, sợ cái cảm giác đau khổ khi bị tổn thương một lần nữa.
  Lần đầu tiên tôi gặp em là một ngày mùa đông ấm áp. Ngay từ phút giây đầu tiên nhìn thấy em tôi đã thấy cảm giác rất thân quen. Em có ánh mắt rất đẹp và một mái tóc dài đen nhánh. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ rằng mình là người rất may mắn trong cuộc đời này khi đã gặp được em. Tôi vẫn còn nhớ nụ cười tỏa nắng trên mái tóc dài của em, trong những ký ức đẹp nhất của tôi thì nụ cười của em là thứ rất tuyệt vời. Nếu có thể tôi xin được giữ nụ cười đó đi cùng mình trong những tháng ngày còn lại của cuộc đời mình.
Từ lúc gặp em tôi vẫn thường đi làm thật sớm, đến chỗ đợi xe trước để người đầu tiên mà tôi nhìn thấy mỗi buổi sáng sẽ là em. Rồi khi em xuất hiện tôi lại quay mặt giả vờ như không đế ý dù thật sự tôi muốn nói với em một điều gì đó. Không biết bao nhiêu ngày trôi qua nhưng tôi vẫn cứ đứng cạnh em mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt em nữa. Mỗi lúc trên xe tôi cứ giả vờ nhắm mắt nhưng thực ra tôi đang trộm nhìn em vì nụ cười, ánh mắt đó luôn khiến cho tôi trở nên bối rối. Mỗi khi về tôi luôn bước đi thật nhanh chỉ để không nhìn thấy em, giả vờ không để ý vì nếu đi thật gần em có lẽ tôi sẽ yêu em mất. Từng ngày cứ thế trôi qua, tôi và em vẫn ở thật gần nhau nhưng tôi chẳng biết làm sao để có thể gần bên em.
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi tôi chợt nhìn thấy nụ cười tỏa nắng trên mài tóc dài đen mượ của em, vào lúc đó tôi chỉ muốn giữ mãi nụ cười đó trong ký ức của mình vì với tôi điều đó thật đẹp! Có lẽ em là người con gái ít nói và khó gần nhất mà tôi từng gặp. Tôi không thể ngừng nghĩ về em khi mỗi sáng mai nhìn thấy em từ xa, cũng không thể ngủ sớm vì nụ cười của em khiến cho tôi không ngừng thấy vui. Cho tới tận phút giây này tôi vẫn nhớ em, muốn đi cùng em suốt cả cuộc đời này.
Tôi đã mơ về những tháng ngày khi tôi và em quen nhau. Tôi và em sẽ đi cùng xe đi làm, cùng nhau đi ăn trưa, đi dạo ở công ty và vẫy tay chào từ biệt nhau như những người bạn thân thiết. Nhưng có lẽ thật khó vì chúng ta là những kẻ ngốc ngếch trong cuộc đời khi tự xây nên những bức tường để ngăn cách với thế giới bên ngoài để bảo vệ chính tâm hồn yếu đuối sợ bị tổn thương của mỗi người. Chính chúng ta đã tự làm tổn thương mình thay vì sống hết lòng khi còn có thể. Một chút, một chút mở lòng thôi chúng ta đã có thể ở bên nhau, cùng nhau đi qua bão giông giữa cuộc đời này. Một chút ấy thôi để có thể chạm tới những trái tim đã từng bị tổn thương thì yêu thương thôi vẫn chưa đủ. Sự quan tâm và thời gian sẽ cần nhiều hơn những người khác để bắt đầu một điều gì đó. Nhưng cơ hội sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa chỉ vì quá khứ đã luôn ám ảnh cả hai chúng ta em nhỉ!
Tôi sắp phải xa em, thời gian tôi gần bên em không còn nhiều nữa. Dù thật sự không muốn nhưng tôi đã nhận ra một điều rằng tình cảm không phải là sự cố gắng của một bên. Tôi đã từng nghĩ rằng nếu tình yêu thật sự cần 1000 bước để tới với nhau thì tôi chỉ cần em bước 1 bước thôi, còn tôi sẽ bước 999 bước lại bên em. Nhưng dù đã cố gắng nhưng em vẫn không nói gì. Tôi và em vẫn cứ giả vờ như không biết tới sự tồn tại của nhau. Tôi có thể làm gì cho em chứ! Một người đàn ông gần 30 tuổi, tôi có gì ngoài bản thân mình với một đống thăng trầm của cuộc đời.
Nếu em hỏi tôi anh có thể làm gì khi yêu em thì tôi có thể hứa với em điều gì? Tôi không thể khiến cho em trở thành một nàng công chúa vì tôi không phải một chàng hoàng tử. Tôi vẫn biết tận trong sâu thẳm trái tim của mỗi một cô gái đều chờ đợi một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã. Nếu em đòi hái cho em những vì sao trên trời tôi cũng chẳng thể làm được điều đó. Tôi chỉ là một người bình thường và muốn yêu em với một tình yêu bình thường, không hoa mỹ hay chói lọi, chỉ cần bên nhau đi cùng tới tận phút giây cuối cùng. Tôi chỉ có thể nói với em rằng tôi sẽ không đến bên em khi bên em ngập tràn niềm vui, niềm hạnh phúc- Chỉ xin được ở bên em khi tất cả ra đi.
Tôi đã nghĩ về những tháng ngày khi em ở bên tôi, cùng nhau chúng ta sẽ đi hết những tháng ngày còn lại. Không hứa hẹn, không tính toán mà cũng chẳng so sánh với bất kỳ ai khác. Một cuộc sống có em và tôi cùng nhau đi hết quãng đời này thật bình yên. Nhưng rồi sẽ chẳng có ngày đó nếu như chúng ta không dành cho mình quyền được thay đổi, không để cho những nỗi đau trong quá khứ ngủ yên. Có lẽ rằng tôi không phải là người đàn ông mà em luôn mơ ước. Ngoài bản thân mình ra tôi không thể cho em điều gì khác. Đôi lúc khi buồn nhất tôi thường nói với chính mình “Anh tham lam điều gì cơ chứ. Anh cần quái gì tiền bạc hay địa vị! Chỉ cần anh bên được bên em là đủ rồi! Điều đó khó khăn vậy sao?”. Có lẽ khi quên đi một người tôi dường như cũng đã quên đi cách bắt đầu yêu một người phải như thế nào.
 Tôi phải tập một cuộc sống không có em, vì nếu càng ở bên em lâu tôi sẽ càng khó ra đi. Tôi rất muốn dõi theo em suốt những tháng ngày còn lại, ở bên em và mỗi ngày quan tâm tới em, hằng đêm nói với em rằng một ngày nào đó sáng mai thức dậy em sẽ ở bên cạnh tôi. Tôi không biết rằng quá khứ của em có điều gì đau khổ nhưng hiện tại và tương lai tôi xin được ở bên em. Cùng san sẻ một phần khó khăn, chung vui khi em hạnh phúc, tựa vào vai tôi mà khóc khi em dau buồn.
Chỉ tiếc rằng tôi và em vẫn chưa sống thật với chính mình. Nếu có yêu nhau thì xin đừng để đó. Một ngày bên nhau, một tháng, một năm, một đời. Chẳng biết ngày mai có tới hay không nhưng tình yêu dù lớn đến mấy nếu im lặng cũng sẽ nhạt dần. Tình cảm cũng chẳng phải là thứ gì bất biến. Tình yêu đến được thì cũng sẽ ra đi được. Mong rằng nếu trong cuộc đời này em gặp được người đàn ông trong mộng thì xin em hãy sống và làm những gì mình nghĩ. Cất giữ tình cảm thật  sự còn đau khổ hơn là để cho nó ra đi em à!
“Cho quá khứ một cơ hội đi em!”. Tôi rất muốn nói với em điều đó. Cho quá khứ một cơ hội cũng là cho hiện tại và tương lai của em được sống là chính mình. Nếu hiện tại em hạnh phúc thì em sẽ cảm ơn quá khứ đã xẩy ra, hướng tới tương lai với niềm hân hoan. Nếu em cứ giữ mãi ký ức với những nỗi buồn đau thì hiện tại em sẽ thấy đau khổ, cô đơn, và rồi tương lai thật u ám. Tôi cũng sẽ cho quá khứ một cơ hội để thay đổi! Tôi sẽ sống trọn vẹn hơn nữa những phút giây hiện tại. Tôi sẽ để cho những nỗi đau ngủ yên để tiếp tục những tháng ngày còn lại của cuộc đời mình. Tôi đã mong rằng em sẽ là người con gái cùng tôi đi tới tận cùng cuộc đời này, đi qua những nỗi đau chúng ta sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Em à, nếu đau quá thì khóc, buồn quá thì cứ bực tức. Sao em cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ! Anh chẳng muốn em như thế. Cứ khóc đi nếu sau nước mắt đó em thấy nhẹ lòng, cứ bực tức nếu ngày mai em lại nở nụ cười hạnh phúc. Chẳng sao cả, người khóc không phải là yếu đuối là người yếu đuối là người dù buồn đau cũng không thể nào khóc nổi em à! Buông tay và để cho quá khứ ngủ yên. Nếu không muốn quên nó em hãy giữ lại, để cho một ngày mai khi nhìn lại em sẽ thầm cảm ơn cuộc sống vì quá khứ đã khiến cho em gặp được người sẽ cùng em đi hết cuộc đời này! Tôi sẽ đi cùng em suốt đời này nếu em cho tôi một cơ hội, cho quá khứ một lần được thay đổi. Hãy đưa tay cho tôi, đi cùng tôi tới nơi mà chúng ta có thể bên nhau trọn đời, nơi mà những ký ức dù buồn đau hay hạnh phúc cũng sẽ là những thứ quý giá trong đời này.
“Em à! Cho anh và quá khứ một cơ hội em nhé!”
***
Phản Hồi Độc Giả

Hoàng Nguyễn! Tôi thật sự rất thích “Chỉ tiếc rằng tôi và em vẫn chưa sống thật với chính mình”. Chỉ cần một câu này thôi đã nói lên tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai, tình yêu thật sự thì đã nằm ngay đó, ngay trong trái tim chân thành và sâu đậm. Bạn không phải là hoàng tử, nhưng tôi tin tiền bạc hay địa vị phù phiếm mãi mãi không thể nào mua được một tình yêu chân thành xuất phát từ tận sâu ngõ ngách của trái tim. Nếu bất cứ một người nào đã thật sự yêu với một tình yêu chân thành sâu sắc dành cho một người thì quá khứ, hiện tại và tương lai của người đó, tôi tin sẽ không phải là một vần đề quá to tát, thậm chí nó chẳng là gì đáng để bận tấm nếu người ấy cũng thật sự yêu. Tình yêu chân thành sẽ thật sự hạnh phúc nếu và chỉ nếu cả hai người cùng thấu hiểu những cảm xúc chân thật nơi con tim. Là khi hơi thở và nhịp tim như hòa vào làm một. Mong rằng, những ai yêu nhau nên suy nghĩ thật kỹ và đưa ra quyết định chính xác, để không phải rơi vào trò chơi mang tên tình yêu. Sẽ là nạn nhân của bể khổ và là địa ngục trần gian. Người ta hay nói vợ chồng nào mà không xích mích gây gỗ, thậm chí là bạo hành gia đình. Rồi cả việc bị bắt quả tang do ngoại tình. Điều này chứng minh một phần cho tình yêu không xuất phát từ trái tim, một tình yêu chân thành, sâu sắc chỉ là ngụy biện bao che cho nhưng hành động bạo hành gia đình. Vì theo tôi nghĩ, nếu tôi yêu thật sự vợ mình, thì sẽ chẳng bao giờ có những hành động vung tay, đạp chân đối với người vợ mà mình hết mực yêu thương như thế. Ngoại tình chắc chắn cũng sẽ là không. Vì điều đó chẳng khác nào xác muối vào vết thương của trái tim. Vì vợ đau một phần thì tôi đau gấp trăm nghìn lần. Vậy đó, khi trái tim còn yêu chân thành một người. Khi tâm trí còn khắc sâu một hình bóng. Khi cõi lòng còn thương nhớ không nguôi và gọi tên một người. Thì ai ơi xin đừng vội vàng chạy theo những cám dỗ của dòng đời xô đầy mà rủ bỏ những cảm xúc thật sự của tình yêu chân thành nơi trái tim, mà phó mặc buông xuôi để số phận hay định mệnh định đoạt hủy hoại cuộc đời bạn. Đừng làm người khác đau và thất vọng khi trái tim bạn thật sự mãi mãi không phải dành cho người ấy. Cơ hội mãi mãi là của bạn! Việc gì phải xin. Nếu bạn yêu chân thành và người ấy cũng thế. Tôi tin hạnh phúc thật sự sẽ vỡ òa nếu bạn và người ấy sống thật với bản thân mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét