Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may...
Chợt nghe thấy khúc ca này khi những con gió cuối đông về
tôi cảm thấy chạnh lòng. Khi biết thưởng thức nhạc Trịnh, khi biết cảm nhận vị
ngọt của cà phê đắng, hay khi thích cái cảm giác cô đơn một mình thì có lẽ tôi
đã già thật rồi...
Ngồi phịch xuống ghế ở công ty tôi thấy lòng nặng trĩu. Có
mỗi cái chỗ ngồi sao suốt ngày thay đổi, cứ chuyển sang một dự án mới tôi lại
phải ngồi một chỗ khác. Tôi rất ngại phải di chuyển hay thay đổi một thứ gì đó
trong cuộc đời mình dù là nhỏ nhất. Nhưng rồi chẳng ai có thể mãi mãi một chỗ,
sống mãi một nơi hay nhớ mãi một người cả. Nếu không phải vì thời gian làm thay
đổi thì cũng vì cảm giác đã đổi thay. Theo thời gian tôi đã bỏ gần hết những
thói quen, sở thích trong cuộc đời mình. Thay vào đó là chuỗi ngày cống hiến
cho công việc mà quên đi những mơ ước của mình. Hồi còn sinh viên cứ mong sau
này có việc làm kiếm ra tiền là hạnh phúc, cho tới khi kiếm ra được tiền thì vẫn
chẳng thấy hạnh phúc. Khi còn trẻ chúng ta đánh đổi sức khỏe lấy tiền, khi kiếm
được tiền thì lúc ấy đã già nên đành lấy tiền đổi lấy sức khỏe. Quả đúng là một
cái vòng luẩn quẩn nhưng thử hỏi mấy ai trong cuộc đời này không rơi vào cái
vòng luẩn quẩn đó. Sức mạnh của đồng tiền cũng thật đáng sợ.
Với tôi thời gian là thứ quý giá nhất trong cuộc đời. Nhưng
chẳng hiểu sao tôi lại đem thứ quý giá đó trao cho một người không thể ở bên mình
suốt 7 năm. Nghĩ lại thì tôi thấy mình thật sự rất ngốc nghếch vì đã luôn tin
vào những điều không thể xảy ra cho tới tận giây phút cuối cùng. Mãi cho tới
lúc ấy tôi mới nhận ra rằng đã đến lúc phải tự mình kết thúc mọi thứ. Thật sự nếu
có thể tôi vẫn muốn tin vào những điều không thể đó cho tới tận giây phút cuối
cùng của cuộc đời mình, cho tới tận khi tôi nhắm mắt. Nhưng cuộc sống cũng thật
tàn nhẫn với tôi vì bắt tôi chấp nhận điều đó ở cái tuổi lưng chừng hạnh phúc.