Nỗi Cô Đơn Trải Dài
- Nỗi cô đơn của một đứa trẻ:
Một đứa con gái không có mẹ có lẽ là nỗi đau
lớn nhất trong suốt cả tuổi thơ của nó. Ngay từ khi còn rất bé nó đã không thể
cảm nhận được hơi ấm của mẹ. Không có ai chải tóc cho, không có mẹ nên nó cũng
chưa một lần được tết tóc đuôi Sam. Cứ mỗi khi nhìn thấy một người bạn trong lớp
có một mái tóc được mẹ chải chuốt hay tết bím nó lại như muốn khóc. Mà nước mắt
cũng chẳng thể rơi nổi nữa.
Mỗi khi buồn nó vẫn thường nói chuyện một
mình: hôm nay mình làm gì nào, trên lớp hôm nay có bạn này, có bạn kia đạt điểm
cao, bài văn của mình hôm nay vẫn chưa được điểm tốt... Khi cảm thấy cô đơn vì
không có một ai bên cạnh mình nó vẫn tự lấy tay phải nắm chặt lấy tay trái của
mình và rồi ngồi cười thật ngốc ngếch rằng mình không hề cô độc, vẫn đang có một
bàn tay nắm lấy tay mình. Khi tủi thân muốn khóc nó vẫn thường hay tự nhủ với
lòng mình rằng: mình sẽ không sao cả, mình sẽ mạnh mẽ hơn, mình sẽ làm được
thôi, một chút và một chút ấy thôi nhưng có lẽ rằng nó đã phải cố gắng rất nhiều.
Từ lúc còn rất nhỏ nó đã học cách tồn tại thật mạnh mẽ, tồn tại trong cuộc sống
đó là điều nó có thể làm được.