Từ
những điều bình dị
Mẹ:
- Tôi đã không còn nhớ hết về những điều mà
Mẹ đã làm cho mình nữa. Mẹ có đôi bàn tay thô ráp với những vết
chai sần. Bà làm tất cả những việc trong gia đình có lẽ vì vậy nên
bàn tay bà mới vậy. Khi còn bé tôi rất ghét những người đàn ông
trong gia đình chẳng biết làm gì ngoài sai bảo vợ của mình làm tất
cả mọi thứ mà chỉ biết ngồi tán chuyện, xem ti vi, uống nước. Nhưng
rồi tôi cũng không hơn được họ điều gì cả. Tôi cũng chỉ đi học rồi
về ngủ, quần áo cũng chưa từng giặt bao giờ nữa. Mẹ không cằn nhằn
mà chỉ lủi thủi làm một mình. Chị gái thì cũng chỉ biết đến học
chứ không giúp được gì hơn. Trong mắt của những người hiện đại có
lẽ Mẹ không khác Osin là bao nhiêu. Cuộc sống trong cái thế hệ xa xưa
có lẽ là như thế. Người phụ nữ có thân phận thật nhỏ bé.
- Khi tôi đã lớn, đi học
xa nhà, một năm chỉ về có vài ba lần. Mẹ cũng không nói năng hay hỏi
thăm. Những lúc tôi về Mẹ cũng cố gắng nấu cho tôi một bữa dù thật sự bà nấu rất vụng
về. Tôi vẫn cố gắng ăn hết cả. Xa nhà đã lâu, đôi khi nhìn thấy ai
đó nấu ăn tôi thấy lòng thật buồn tủi và thầm mơ có một bữa cơm gia
đình đầm ấm, nhưng thực sự trong nhà tôi không có một bữa ăn nào yên
ấm cả. Tôi vẫn hay cười một cách ngớ ngẩn rằng mình có những gì
đây? Rồi đến lúc tôi đi ra trường để học Mẹ gói cho tôi từng đôi đũa,
cái bát, bánh kẹo… Tôi không lấy rồi bảo Mẹ có tiền thì cho chứ
những thứ này cồng kềnh lắm. Mẹ không nói gì mà cứ cố bảo tôi mang
được tí nào đỡ tiền tí ấy. Tôi biết Mẹ buồn nhưng rồi cái sĩ diện
của đàn ông làm cho tôi đi một cách vội vàng.
- Tôi có một quá khứ
“hoành tráng”, tôi học hành bết bát, nghỉ học liên miên, chỉ lao đầu
vào chơi games, Mẹ suốt ngày đi tìm và bảo tôi đi học, nhưng rồi đâu
lại vào đấy. Tôi không bỏ được vì đó là niềm vui, niềm đam mê duy
nhất của tôi trong lúc đó. Mẹ biết nhưng không làm được gì mà chỉ
biết bỏ qua để tôi tiếp tục. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể
tha thứ cho quãng thời gian đó của mình và không hiểu tại sao Mẹ lại
có thể chấp nhận được mình nữa. Có lẽ tình yêu thương đã làm nên
điều đó.
- Ngày 8 tháng 3, ngày 20
tháng 10 Mẹ chưa từng được bố tôi tặng cho một thứ gì cả. Bà thiệt
thòi nhất trong những người phụ nữ mà tôi biết. Nhưng bà chưa từng
than thở dù chỉ một lần vào những ngày đó. Tôi biết đôi khi sức
chịu đựng của con người cũng có giới hạn, và chỉ có tình yêu thương
con cái mới khiến cho bà sống tiếp như vậy. Tôi cảm thấy Mẹ thật vĩ
đại.
- Giờ đây tóc mẹ đã bạc
hơn nửa rồi mà vẫn chưa từng được nghỉ ngơi dù chỉ một lúc. Tôi
thấy bà thật bất hạnh khi có tới 3 đứa con mà chẳng nhờ được một
chút nào cả. Đứa có điều kiện thì chỉ biết lo cho bản thân mình,
còn đứa không có điều kiện biết lấy gì mà cho!. Cái cuộc sống hiện
đại khiến cho giá trị của con người đối với những người thân đã luôn
ở bên mình chẳng ra một cái gì cả. Thật thối nát cho cái gọi là
hiện đại đó. Nhưng rồi biết trách ai khi ai cũng vậy cả mà thôi.
Phần con không bao giờ có thể tách hoàn toàn ra khỏi “Con Người” cả. Tôi thật lòng muốn nói
xin lỗi với Mẹ. Con xin lỗi Mẹ nhiều!
Em:
- Người con gái bé nhỏ,
với mái tóc đuôi gà thật ngịch ngợm. Em luôn luôn mỉm cười thật tươi
mỗi khi nhìn thấy tôi. Em có một đôi mắt rất đẹp nhưng mang nỗi buồn
miên man. Tôi thực sự rất thích vẻ đẹp có một chút buồn. Khi tôi gặp
em thì em mới là một cô bé học chưa xong cấp 2. Giờ đây em cũng đã
là một cô sinh viên rồi. Đôi khi tôi vẫn nhớ về nụ cười của em dù đã
rất lâu rồi tôi không còn nhìn thấy em nữa.
- Ngày ấy. Tôi mới ra Hà
Nội lần đầu tiên, cuộc sống nơi đô thành khiến tôi thấy choáng ngợp.
Có quá nhiều thứ mới mẻ, cuộc sống với những điều mà tôi chưa từng
mơ tới. Tôi đã yêu một người con gái nhưng rồi tình yêu đó chỉ là
của riêng tôi tự nghĩ ra mà thôi. Tôi ngốc nghếch và lại rất yếu
đuối nên luôn trong tình trạng chán nản tuyệt vọng. Tôi đã từng nghĩ
rằng mình thật sự chẳng còn một điều gì nữa. Tôi cũng không nhớ là
tôi yêu em từ bao giờ nữa. Em là một người con gái rất đỗi bình thường
và không có gì nổi bật. Tôi đã để mất đi quãng thời gian đẹp nhất
khi luôn được sống bên cạnh em. Tôi cứ buồn phiền, với tay chạy đuổi
theo ước mơ rất xa vời của mình mà không thể nào nhận ra được hạnh
phúc thật sự đã luôn ở bên cạnh mình. Để rồi khi nhận ra hạnh phúc
đó tôi lại không đủ dũng khí để “cúi xuống” và “nhặt” hạnh phúc ấy
lên. Danh dự ư? Kiêu hãnh? Những cái đó có thể quăng đi được thì cuộc
sống của con người có lẽ sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.
- Em thuộc thế hệ 9x.
Cái thế hệ của một thời đại mới, cái thời đại mà người như tôi
không thể nào hiểu và theo kịp được sự thay đổi. Em không giống bất
kì ai thuộc cái thời đại đó cả. Em luôn luôn mặc rất bình thường và
giản dị, không hở hang, không mầu mè. Em rất thích mầu trắng, em luôn
mặc áo trắng học sinh mà em thích. Và không biết từ bao giờ tôi cũng
thích mầu áo trắng đó đến kì lạ. Đôi khi nhìn thấy một cô bé nào
đó mặc áo trắng đồng phục đi qua thì tôi lại nhớ tới em. Em là
người rất bình thường nhưng tôi biết rằng tôi cũng chỉ là một người
bình thường mà thôi. Tôi yêu em cũng vì sự bình thường đó.
- Em luôn luôn mỉm cười
dù tôi biết cuộc sống của em không vui đến vậy. Cuộc sống của em luôn
thiếu thốn tình cảm, điều mà tôi có thể hiểu rõ vì chính tôi cũng
như vậy. Tôi đã không hiểu được vì sao em lại mạnh mẽ đến vậy! Em
luôn mỉm cười với những người mà em yêu thương dù trong tim em có biết
bao nỗi đau buồn mà chỉ em mới biết. Khi nhìn thật sâu vào đôi mắt
ấy tôi mới có thể hiểu được. Có những điều mà nếu chỉ nhìn, nghe
và nghĩ thì chúng ta có lẽ sẽ không thể nào hiểu được. Có những
thứ mà ta phải dùng trái tim mình để cảm nhận! Em đã cho tôi hiểu
một điều: “Cười không có nghĩa là vui, khóc chưa hẳn đã là buồn”.
Những tưởng tôi là một người mạnh mẽ nhưng so với em tôi biết em còn
mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều.
- Em học không thực sự
nổi bật, điều mà tôi thấy ở em là sự cố gắng, em luôn cố gắng, cố
gắng làm thật tốt mọi thứ. Và đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ về em
và luôn tự nhủ mình phải cố gắng thật nhiều. Em không phải là một
người hoàn hảo, một người giỏi giang nhưng tôi đâu có cần một người
hoàn hảo, giỏi giang. Cái tôi cần là một người con gái luôn biết cố
gắng sống tốt, làm tất cả những gì bằng chính khả năng của mình. Trong
cuộc sống này có biết bao người phụ nữ khi đã tìm được người mà
họ yêu thương rồi thì họ không còn là chính mình nữa, họ đặt tất
cả niềm tin và số mệnh vào người đàn ông mà không tự bản thân làm hay quyết định một việc
gì cả. Họ mãi mãi chỉ là cái bóng của chính bản thân mình mà
thôi. Rồi một ngày nào đó chỉ còn mình họ thì họ sẽ không còn đủ
khả năng để tự lo cho chính bản thân mình nữa. Em, người con gái luôn
luôn là chính mình đã khiến cho tôi rung động thực sự.
- Có người nói rằng em
có cái miệng không đẹp. Tôi không nói gì mà chỉ cười và nghĩ rằng
“Em có một nụ cười rất đẹp!”. Giữa cái miệng đẹp và nụ cười đẹp
tôi xin được chọn lấy nụ cười đẹp. Một nụ cười có thể xua tan đi
những tháng ngày u tối, một nụ cười đẹp có thể mang đến cho ai đó
niềm tin yêu và hi vọng. Còn cái miệng đẹp sẽ không thể nào làm
được điều đó.
- Em không bao giờ trang
điểm, hay xịt nước hoa, ép tóc... Nhưng trong mắt tôi em thật đẹp khi
không có những thứ ấy. Em có một trái tim nhân hậu, một trái tim đẹp
biết yêu thương những người xung quanh. Với tôi đó mới là điều quan
trọng. Khuôn mặt đẹp chỉ có thể làm cho người khác thích nhìn còn
tâm hồn đẹp sẽ khiến tất cả những người xung quanh em hạnh phúc. Tôi vẫn
hay cười những người con gái chỉ có cái vẻ bề ngoài mà tâm hồn
trống rỗng. Họ không biết làm gì ngoài ăn diện và làm đẹp cho cái
vẻ bề ngoài của mình. Nhưng dù cho họ có vẻ ngoài đẹp đến bao nhiêu
đi nữa thì cũng chỉ để ngắm mà thôi. Ai cũng có thể dùng tiền và
thời gian để làm đẹp nhưng chẳng mấy ai chịu làm cho tâm hồn của
mình trở nên đẹp hơn cả. Tiền cũng không bao giờ có thể mua được
điều đó. Họ không khác gì những con manơcanh để trưng bày quần áo
ngoài cửa hành cả. Em có một trái tim rất ấm áp, những người bên
cạnh em sẽ luôn thấy hạnh phúc.
- Khi bên tôi em nói cười
thật nhiều, dù tôi biết em rất ít nói. Tôi thì ngược lại khi bên em
tôi chỉ biết ngồi lặng yên và mỉm cười, nghe những gì em nói. Có lẽ
vì trong mắt tôi em rất đẹp và cũng có lẽ rằng tôi đã từng nghĩ
rằng không có gì là mãi mãi cho nên phải biết quý trọng những phút
giây mình có. Nơi yên bình là nơi nhiều yêu thương nhất, và khi bên em
tôi đã nhận ra được điều đó. Tình yêu thật sự không ồn ào, không phô
trương, không có quá nhiều lời hoa mỹ mà tình yêu thật sự đến trong
tĩnh lặng. Trong yên tình tình yêu trở nên sâu lắng và nồng nàn hơn
bao giờ hết. Mỗi sáng mai thức dậy tôi vẫn luôn nhìn thấy em cười.
Cho đến giờ mỗi khi thức giấc tôi vẫn mong lại được nhìn thấy em
cười dù chỉ một lần thôi. Một nụ cười ấm áp đó khiến cho một ngày
mới bắt đầu với niềm vui và hạnh phúc. Em đã mãi ra đi để lại trong
tôi một trời kỉ niệm đẹp. Tôi có lẽ chưa bao giờ mong muốn sống
nhiều đến vậy. Những tháng ngày luôn được sống bên em là quãng thời
gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi!
- Trước kia tôi thường hay
than trách số phận bất công nhưng từ khi gặp được em trong cuộc đời
này thì tôi đã luôn luôn tự nhủ với bản thân rằng mình là người may
mắn nhất trên đời khi được gặp em, yêu thương em. Với tôi như thế đã
là quá đủ rồi. Tôi cũng không biết sau này thế nào, và không biết
tôi có thể yêu thương thêm một ai nữa không nhưng thật sự tôi đã không
còn nuối tiếc một điều gì nữa. Cuộc sống này đã không bất công với
tôi khi cho tôi được bên em dù không thật nhiều.
- Từ khi yêu em tôi đã
học được rất nhiều điều. Tôi đã có thể vứt bỏ đi danh dự của mình,
cái mà tôi đã luôn nghĩ rằng quan trọng nhất. Nhưng khi yêu thương thực
sự một ai đó thì còn có rất nhiều điều còn quan trọng hơn cả danh
dự và hạnh phúc của riêng mình. Tôi cũng không biết đó là điều gì
nhưng rồi khi yêu em tôi có thể từ bỏ cả ước mơ của mình, tôi có thêm
niềm tin để sống tiếp những tháng ngày với nỗ lực hơn bao giờ hết.
Dù vẫn biết con đường tôi đang đi sẽ không có em kề bên, và ở phía
cuối con đường đó tôi cũng không còn nhìn thấy ước mơ của mình, thế
nhưng tôi vẫn bước tiếp về phía trước, nơi con đường mà tôi đã chọn.
Tôi biết không thể chỉ sống cho những niềm vui của riêng mình mà hạnh
phúc thực sự là sống để mang những niềm vui, niềm hạnh phúc cho
những người mình yêu thương. Tôi thấy hạnh phúc vì điều đó. Em đã
làm cho con tim tôi thổn thức để rồi giờ đây khi nghĩ lại tôi vẫn còn
thấy hạnh phúc.
- Tôi vẫn không thể nào
quên cái cảm giác ở thật gần em, thật gần ước mơ của mình. Thực sự
tôi đã ở rất gần, tôi đã có thể chạm tay vào điều ước. Nhưng rồi
trong giây phút đó tôi nhận ra mình không thể nào giữ được hạnh phúc
vì đôi bàn tay tôi quá yếu ớt và vô dụng. Tôi đã không thể giữ chặt
lấy hạnh phúc của mình khi vẫn còn có thể để rồi mãi mãi mất đi
hạnh phúc của mình. Cái cảm giác đó thật sự đau đớn, nỗi đau mà
tôi đã không thể nào không khóc dù trong lòng tôi không hề muốn khóc.
Nhưng con người thật kì lạ! Khi nỗi đau quá lớn họ lại cười, cười to
hơn bao giờ hết... Một nụ cười trong nước mắt. Tôi chỉ biết cắn chặt
môi và ngước mắt lên trời để cho nước mắt không rơi ra. Và từ đấy
mỗi khi muốn khóc tôi vẫn ngước mắt lên trời để nước mắt sẽ không
rơi.
- Từ khi yêu em tôi không
còn sợ mưa nữa. Có những lần khi đi trên con đường mà trước đây em và
tôi đã gặp nhau, tôi thực sự rất muốn khóc nhưng không thể nào khóc
được vì tôi là đàn ông. Nhưng rồi cơn mưa đến bất chợt tôi đã khóc,
khóc thật nhiều để cho trái tim tôi thôi xót xa, để cho những đau đớn
sẽ tan biến cũng những giọt mưa kia, để cho không một ai biết tôi đang
khóc,và giọt nước mắt ấy có lẽ chỉ là của cơn mưa qua mà thôi! Em
đã cho tôi nhận ra rằng nước mưa có vị đắng. Tôi đã hứa với em nhưng
rồi tôi lại không thể thực hiện lời hứa đó. Cả cuộc đời này tôi đã
hứa 2 lần và cả 2 lần tôi đều không làm được những gì mình hứa.Tôi
cười rằng một kẻ thất hứa như mình có xứng đáng là một người đàn
ông thực sự? Mãi mãi tôi sẽ chỉ là một kẻ không biết giữ lời hứa!
- Tôi đã không còn như xưa
nữa. Con người đó đã không còn trên đời này. Tôi đã trở nên chai cứng
và không biết yêu thương một ai nữa. Tôi như một mũi tên chỉ biết
hướng về phía trước, phía mà tôi đã chọn. Năm tháng qua đi tôi cũng
không còn nhớ rõ khuôn mặt của em, nhưng nụ cười đó vẫn in sâu trong
trái tim tôi. Tôi sẽ phải quên em. Em cũng sẽ không còn nhớ tôi là ai.
Những yêu thương dại khờ đó sẽ nhạt phai theo năm tháng và rồi một
ngày nào đó sẽ chỉ còn là ký ức. Tôi cũng đã ra đi để rồi quên đi
chính bản thân mình là ai. Niềm hạnh phúc mà tôi có thể mang đến cho
em chỉ là một niềm hạnh phúc dở dang! Nhưng em à con đường phía
trước của em vẫn còn dài và mong cho em sẽ gặp được niềm vui, niềm
hạnh phúc trọn vẹn hơn những gì mà anh có thể. Tôi biết một người
con gái có ý chí sống mạnh mẽ như em sẽ luôn hạnh phúc!
- Tạm biệt em. Tạm biệt
những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Ở nơi ấy một
miền ký ức xa xăm mong rằng em sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự của
mình. Cám Ơn Em!
Cám ơn cuộc sống này đã mang đến
bên tôi hai người phụ nữ tuyệt vời. Cuộc sống này đã không bất công
với tôi. Họ đã đến bên một kẻ không ra gì như tôi và cho tôi biết
cuộc sống này đâu đó vẫn còn có
niềm vui, niềm hạnh phúc dù thật nhỏ nhoi và bình dị. Và thật kì
lạ từ những điều nhỏ nhoi bình dị đó đã mang đến biết bao điều to
lớn, vĩ đại.
Cám ơn MẸ!
Cám ơn EM!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét