Người ở lại
Em xa tôi cũng đã được 6 mùa thu. Mỗi một mùa với biết bao là
kỉ niệm. Cũng từ lần cuối cùng ấy cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa một
lần gặp lại em. Ngày ấy tôi ra đi mà không dám nhìn lại phía sau lưng
mình. Có lẽ mãi mãi tôi cũng không thể nào quên được cảm giác ngày hôm
đó!
Tôi cũng không biết từ bao giờ tôi lại thấy
thích mùa thu đến vậy. Không nóng như mùa hè và lạnh giá như mùa đông,
có những cơn gió nhè nhẹ đưa từng chiếc lá vàng rơi rụng. Tôi vẫn thường
hay gọi đó là mùa trút lá. Người ta vẫn thường cảm thấy buồn khi nhìn
những chiếc lá rơi rụng theo từng đợt gió. Tôi cũng đã từng có lúc thấy
buồn và nuối tiếc một điều gì đó mà không thể nói ra được. Và đến bây
giờ tôi mới hiểu ra rằng điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến, hạnh phúc hay
nỗi buồn đều do mỗi chúng ta chọn lấy. Mọi thứ rồi cũng sẽ có một lúc
nào đó phải trở về với nơi dành cho riêng chúng.
Em là người con gái rất bình thường và giản dị. Khuôn mặt thơ ngây với
mái tóc cột đuôi gà tinh nghịch. Em không phải là người con gái đẹp nhất
mà tôi từng gặp và lại là người mãi mãi tôi không thể nào quên được….
Ngày ấy, tôi vừa mới bắt đầu một cuộc sống xa gia đình, tôi
không phải là người có nhiều tình cảm tha thiết nên nỗi nhớ nhà có lẽ
không thể làm cho tôi nhung nhớ. Hà Nội trong mắt tôi lúc đó thật rộng
lớn với một cuộc sống ồn ào và tráng lệ hơn những gì tôi nghĩ, hơn những
gì tôi có thể. Tôi không thể thi đậu vào đại học với số điểm không đủ
điểm sàn, tôi học hành dốt nát và cũng không tha thiết với việc học hành
cho lắm. Những tháng ngày dài tôi trải qua là những ngày tháng vật vờ
bên thế giới ảo. Tôi không có nhiều bạn bè, không quan tâm tới gia đình
và học hành nên với tôi cái thế giới ảo đó là nơi tôi được là chính bản
thân mình, là nơi tôi cảm thấy thoải mái nhất. Tôi cũng không muốn ra Hà
Nội vì với tôi ở đâu cũng như vậy mà thôi. Tôi bị người ta từ chối tình
cảm nhưng tôi không thấy buồn vì tôi hiểu rằng đến chính bản thân tôi
còn không thể chấp nhận được mình chứ đừng nói gì đến người khác. Tôi
chẳng thể làm được điều gì, không thể mang lại những gì tốt đẹp cả. Mệt
mỏi và chán nản với tương lại mịt mù, hơn bao giờ hết tôi lại muốn cố
gắng làm lại từ đầu cuộc đời của mình. Tôi ở trọ cùng với chị gái ở nơi
đất khách quê người và rồi tôi gặp được em. Em mới chỉ là cô bé sắp học
hết cấp 2, khuôn mặt thơ ngây với một đôi mắt buồn thường hay hướng về
nơi xa xăm. Đó là tất cả những gì của em trong tôi lúc ấy. Quãng thời
gian đó tôi đã từng nghĩ rằng đó là những lúc đau buồn nhất trong cuộc
đời của tôi, thế nhưng mãi cho đến khi rời xa em mãi mãi tôi mới nhận ra
rằng đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.
Tôi vẫn không thể quên được người con gái ấy dù đã thầm
nhủ rằng mình sẽ phải cố quên đi. Nhưng con người lại không thể nào điều
khiển được trái tim của mình nghĩ gì! Tình yêu thương là một thứ gì đó
rất khó hiểu, tôi không thể nào bắt ép con tim mình phải làm được gì cả.
Tôi thầm trách mình thật ngu ngốc, tôi là kẻ chẳng ra gì sao lại mong
ước có được thứ xa xỉ đến thế. Nhưng người ấy không ghét tôi và có đôi
lúc tôi biết rằng với tôi đó là hạnh phúc thực sự. Người ta có thể nói
dối, cũng có thể giả vờ nhưng ánh mắt sẽ nói lên tất cả. Khi nhìn vào
đôi mắt người ấy tôi biết rằng mình sẽ phải càng cố gắng quên đi dù lòng
không muốn. Tôi vẫn luôn luôn là kẻ chạy trốn trong tình yêu, tôi biết
mình không phải là kẻ hèn nhát vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm
được cho tình yêu của mình. Hạnh phúc có lẽ chỉ dừng chân ở nơi nào dành
cho nó mà thôi! Tình yêu đó gắn liền với một mùa thu với đầy mưa và
nước mắt. Tôi là con trai nhưng quãng thời gian đó tôi thấy mình thật sự
yếu đuối. Người ta thường nói nước mắt chỉ dành cho con gái nhưng tôi
biết rằng đàn ông cũng sẽ có lúc phải khóc. Nước mắt sẽ làm cho người
đàn ông đó thực sự trưởng thành hơn. Một mùa mưa rất kì là vì năm đó mưa
chỉ vào mỗi buối tối mà thôi. Tôi vẫn hay nhủ với lòng mình rằng mình
là người vô duyên.
Khi gặp em tôi không thể nào bị
lay động vì những nỗi đau trong quá khứ dường như cần phải có thời gian
mới có thể vơi bớt đi. Tôi và em học cùng một lớp học ngoại ngữ, vì
mình học muộn nên mượn vở của em về để chép lại. Tôi thích em vẫn hay
vào lớp muộn với khuôn mặt mới ngủ dậy vì trông em lúc đó thật hay. Hà
Nội với tôi vẫn còn quá xa lạ, tôi vẫn thường đi xem phố phường vào buổi
tối và cũng hay bị lạc đường nữa. Tôi rất thích ra Hồ tây để ngồi hóng
gió, tôi rất thích cái cảm giác những cơn gió thổi thật mạnh vào mặt
mình. Em thường đi học cả ngày và thường về vào buổi tối cũng khá muộn,
tôi thấy thương em vì em phải học quá nhiều, nhưng rồi trong cái xã hội
này nếu không học thì mình sẽ bị thua thiệt so với những người khác. Tôi
quá vô tâm khi để những tháng ngày hạnh phúc đó trôi qua mà chẳng có kỉ
niệm sâu đậm với em. Trong cái ký ức đó tôi không còn nhớ rõ về em nữa,
hình ảnh em trong ký ức của tôi đang phai nhạt dần dù cho bao năm tháng
sau này tôi cũng chẳng hề yêu thêm một ai. Tôi nghĩ rằng với tôi những
gì đã có cũng đã là quá đủ rồi, tôi không tham lam hay muốn có được một
cái gì cả. Tôi đã trở nên vô cảm với mọi thứ xung quang, không thể tin
tưởng và yêu thương thêm một người nào đó nữa. Tôi vẫn còn nhớ mỗi sớm
mai thức dậy khi gặp em thì em đều chào tôi, mỗi khi nhìn thấy tôi từ xa
em luôn chào và lần nào cũng với một nụ cười thật rạng rỡ trên môi. Em
có một nụ cười rất đẹp! Dù tôi không thể nhớ rõ khuôn mặt của em nhưng
nụ cười đó là thứ mãi không nhạt phai trong trái tim tôi. Kỉ niệm duy
nhất của em và tôi là tôi chở em đi mua kem trên chiếc xe đạp cho lớp
học ngoại ngữ, tình yêu của tôi dành cho em có lẽ đã đến từ lúc đó nhưng
tôi không thể nào tin đó là sự thật. Một mùa thu đầy nắng ấm đi qua
cùng với nụ cười rạng rỡ của em đã in sâu trong trái tim tôi…
Tôi hay thở dài. Không biết từ bao giờ tôi bắt đầu như
thế nữa. Nhưng có lẽ rằng một hơi thở dài và sâu khiến cho tôi thoải mái
hơn! Hạnh phúc đôi lúc thật mong manh nếu không biết giữ lấy sẽ không
bao giờ trở lại. Tôi sẽ phải xa em , xa Hà Nội, xa những tháng ngày bình
yên và xa cả ước mơ của mình nữa. Tôi vẫn chưa từng nói với em rằng tôi
yêu em! Tôi đã ra đi dù trong lòng không hề muốn nhưng biết phải làm
sao đây. Tôi thật sự thấy mình bất lực, tôi không thể đứng vững, không
thể tự nuôi sống chính bản thân mình chứ đừng nói gì đến có thể mang cho
em được hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ ngày em đến thăm tôi sau một thời gian
tôi chuyển đi chỗ khác. Hôm ấy trời rất lạnh, nhưng em vẫn chỉ mặc mỗi
một chiếc áo trắng học sinh. Tôi thích em mặc mầu trắng nhưng nhìn em
như thế tôi không thể không xót xa. Tưởng chừng như tôi có thể nói với
em nhiều điều nhưng mỗi lúc gần bên em tôi lại không thể nói được điều
gì mà chỉ có thể mỉm cười và nhìn thật sâu vào đôi mắt em. Khi đó tôi
thấy thật bình yên và hạnh phúc, cảm giác như muốn thời gian ngừng trôi
mãi mãi để tôi và em sẽ không phải rời xa nhau. Em đã chinh phục trái
tim tôi mãi mãi với một mầu trắng trinh nguyên như chính tâm hồn của em.
Lần cuối cùng tôi gặp em với tôi đó là một kỉ niệm thật
buồn. Xa nhau đã hơn một năm, tưởng chừng như ngày gặp lại sẽ có biết
bao nhiêu điều để nói nhưng cả hai chúng ta sao trở nên quá xa lạ, tôi
đã không thể ôm chặt lấy em như tôi đã từng nghĩ, tôi nhận ra cái khoảng
cách mà thời gian đã thêm vào trong mỗi con người chúng ta. Em chỉ nói
với tôi những điều mà tôi hỏi, đôi mắt em không muốn níu giữ tôi lại và
em nói em phải đi học. Tôi không hiểu nhưng có lẽ đó là điều quan trọng
với em. Nếu có thể tôi sẽ không đưa cho em bức thư tôi viết vào ngày hôm
đó. Tôi đã không thể níu kéo được một điều gì vì tôi là kẻ ngốc nghếch
phải không em. Em bước đi mà không nhìn về phía sau. Giờ tôi mới hiểu
cảm giác của người ở lại. Nỗi đau đó khiến cho tôi bật khóc và giật mình
tìm em nhưng em đã đi quá xa rồi, em đi thật nhanh. Đừng giữa con đường
ấy tôi đã giấu nước mắt của mình đi. Tôi lang thang trên những con
đường đã quá thân quen nhưng ngày hôm đó tôi bị lạc đường, nước mắt dù
không muốn nhưng tuôn ra, tôi giơ tay gạt đi nước mắt nhưng càng làm cho
tôi thêm đau đớn mà thôi. Tôi cắn chặt môi và ngước mắt lên trời để cho
nước mắt không rơi ra. Cho đến tận bây giờ mỗi khi muốn khóc tôi đều
cắn chặt môi và ngước mắt lên trời để nước mắt không rơi.
Tôi không thể trách em mà chỉ có thể trách tôi. Tôi biết một ngày
nào đó em sẽ không còn nhớ đến tôi dù chỉ một chút, những yêu thương mà
tôi để lại sẽ mãi mãi nhạt phai theo mầu trắng mà em yêu thích. Có lẽ
tôi không còn là giấc mơ của em nữa. Mọi thứ đều có giới hạn phải không
em, tôi đã đi mang theo một trời ký ức xa xăm của một tình yêu dại khờ
trẻ con. Tôi đã đi và đã đi để rồi quên đi cả chính tôi là ai!
Có rất nhiều điều mà tôi đã quên và cũng có biết bao điều
mới đến nhưng tôi không hiểu vì sao mình không thể nào nắm chặt được
hạnh phúc của riêng mình. Ai đó đã nói rằng “Hạnh phúc nào tay nắm không
được đều là mộng!”. Tôi nghĩ rằng điều đó là đúng, có lẽ tất cả chỉ là
do tôi ảo tưởng mà thôi. Nhưng có một điều nhỏ nhoi luôn luôn thật đó
là tình yêu mà tôi dành cho em. Tôi yêu em vì khi bên em tôi thấy mình
được là chính mình. Em đã đi mang theo cả ước mơ của tôi nhưng tôi vẫn
sẽ thực hiện những lời mình đã nói. Một ngày nào đó nếu em nhìn thấy tôi
xin hãy mỉm cười và tha thứ cho tôi. Tôi không phải là một người tốt
nhưng chí ít tôi không phải là một người thất hứa. Tôi thực sự không
muốn làm một người ra đi mà luôn muốn trọn suốt cuộc đời này mình sẽ
luôn là người ở lại. Một người ở lại!
… Mơ… Mơ…
Trong giấc mơ của riêng mình tôi vẫn hay tưởng tượng một miền ký ức rất
xa xôi, nó rất mờ ảo và tôi không thể nhìn rõ nó là điều gì nữa. Tôi đã
rất cố gắng nhưng đôi chân không thể bước tới phía trước và đôi tay
không thể nắm chặt. Tôi không thể nhận ra nhưng tôi biết ở nơi xa xôi đó
có một bóng dáng đang chờ đợi. Chờ đợi trong mưa và nước mắt…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét