Mưa đắng
Cũng đã rất lâu rồi tôi không đi trên con đường xưa, nơi con đường tôi đã nhìn thấy em, yêu em, và mãi mãi không còn nhìn thấy em nữa.
Con đường ấy càng trở nên thật dài đối với tôi. Tôi bước đi thật chậm chỉ để nhận ra rằng mình đã đi quá nhanh để rồi chính bản thân mình cũng không thể nào nhận ra mình là ai nữa. Mỗi khi ra HN tôi vẫn thường cố gắng đi bộ thật xa để được đứng giữa con đường đó, ký ức chợt ùa về trong trái tim, khi đó tôi biết mình vẫn không thể nào có thể trở thành một người vô cảm dù thực sự tôi đã cố gắng được như thế. Tôi không phải là người mạnh mẽ nhưng rồi những nỗi buồn, những tháng ngày dài đằng đẵng cô đơn đã khiến cho tôi không biết sợ một điều gì nữa. Cái cảm giác con người không có gì để mất đã khiến cho tôi trở nên thực sự đáng sợ.
Tôi vẫn cứ như một mũi tên đã bắn ra, chỉ biết tiến về phía trước. Tôi không quan tâm và cũng không muốn biết tất cả những gì ở bên tôi. Có ai đó nói tôi lạnh lùng, và cũng có ai đó nói tôi lập dị. Cũng chẳng sao, điều đó với tôi có thực sự quan trọng? Có những lúc tôi tự hỏi mình có gì đây? Niềm kiêu hãnh? Không! Cuộc sống thật vui vẻ? Không! Chiếm giữ một điều gì đó? Không! Sống lâu ư? Không vì điều đó thật buồn cười. Tôi không hề ham muốn những điều đó vì với tôi nó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trên con đường mà tôi đã chọn chỉ có một thứ duy nhất mà tôi luôn cố gắng vươn tới bằng tất cả những gì mình có là “Một lời hứa”. Tôi đã không thể nào giữ được lời hứa dù chỉ một lần. Tôi đã hứa với em nhưng rồi suốt bao năm qua tôi đã làm cái gì đây? Tôi đã có những gì?. Có những lúc tôi tự trách bản thân mình, nhưng tôi không hề hối tiếc vì đó là những gì tôi đã chọn, những gì mà tôi có thể làm được. Vậy tôi nuối tiếc cái gì?
Hận! Vâng. Tôi hận chính bản thân mình không tốt, hận bàn tay tôi quá yếu đuối, hận sự vô tâm của mình. Hạnh phúc một ngày nào đó đã đến nhưng rồi trong cái khoảnh khắc mà tôi đã có thể chạm tay vào điều ước đó tôi chợt nhận ra đôi bàn tay của mình quá yếu ớt vô dụng. Tôi sẽ mất đi ước mơ của mình khi bàn tay đó không thể ôm chặt lấy em, không thể nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của em, không thể mang lại cho em một cuộc sống tốt. Tôi là một người rất xấu phải không em! Tôi hận một kẻ yếu đuối chỉ biết lặng im khi hạnh phúc ra đi. Tôi muốn khóc nhưng vì quá hèn nhát khiến tôi không thể nào khóc được. Tôi đã cắn chặt môi và ngước mắt lên trời để cho nước mắt không rơi ra. Từ đó tôi luôn làm như thế những lúc đau đớn và cô đơn.
Tôi cũng không thể nào hiểu được những điều tưởng chừng đơn giản mà ai cũng có thể làm được thì đối với tôi thật sự là không thể. Khi nhìn thấy một ai đó khóc tôi thật sự thèm muốn được như thế. Họ có thể khóc, có thể dựa vào những người mà họ tin tưởng nhưng tôi thì lại không thể khóc nổi, tôi chỉ biết cười thật kiêu ngạo như một thằng ngốc rồi quay mặt đi, đi tiếp trên con đường dài mà tôi đã chọn. Một con đường chỉ có mình tôi mà thôi. Dù tôi vẫn biết trước phía trước con đường đó điều gì sẽ chờ đón tôi. Ở tận cuối con đường đó, một ngày không xa tất cả những ước mơ của tôi sẽ tan biến mãi mãi. Và sau đó tôi cũng không biết mình sẽ tiếp tục sống vì điều gì nữa. Trên con đường mà tôi đã chọn sẽ không có em, không có ước mơ của chính tôi và cũng không bao giờ tôi nhìn lại phía sau lưng. Mãi mãi chỉ là một con đường chỉ có tôi và tôi.
Tôi thực sự thích cái cảm giác làm thật nhiều thứ, hoạt động thật nhiều để rồi khi đặt mình xuống là tôi có thể ngủ được luôn vì đã quá mệt mỏi. Tháng ngày trôi qua với tôi cũng không hề quan trọng. Tôi muốn ngủ, ngủ một giấc thật dài mãi mãi, mãi mãi.... Nhưng rồi có những lúc tôi chợt nhận ra trong giấc mơ của mình những nỗi đau vẫn còn sót lại, những tháng ngày đã qua trở về trong giấc mơ của tôi. Có lúc tôi đã nhìn thấy em ở phía trước, ở rất gần tôi. Tôi chạy thật nhanh về phía em nhưng càng cố gắng thì em lại càng trở nên xa tôi hơn, trên con đường dài đó tôi biết mình đã mãi mãi không thể ở bên em. Em vẫn như xưa, một cô bé con thích mặc áo trắng học sinh, đôi mắt buồn miên man và nụ cười đẹp nhất trong trái tim tôi. Tôi gọi tên em nhưng rồi chợt tỉnh giấc.... Cảm giác nhói đau trong tim vẫn còn sau giấc mơ. Tôi có thể quên đi tất cả. Quên đi em, quên đi chính tôi, quên đi cả những gì mà tôi ước mơ thế nhưng những tháng ngày luôn được sống hạnh phúc bên cạnh em lại ở mãi trong tâm trí tôi. Những tháng ngày luôn được nhìn thấy em cười, nghe tiếng em mỗi sớm mai thức dậy, lắng nghe em nói... là những quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Nhưng rồi hạnh phúc hay nỗi buồn cũng sẽ qua đi. Tôi đã học được nhiều thứ. Học cách sống mà không hề quan tâm tới người khác nghĩ mình như thế nào, học cách bước đi trên đường mà chỉ biết đến mục tiêu phía trước của mình, học cách chấp nhận, học cách mỉm cười dù buồn đến thế nào đi nữa. Em đã dậy cho tôi biết mỉm cười với những người mà tôi quý mến, họ xứng đáng được ấm lòng khi nhìn thấy tôi. Em là người con gái mạnh mẽ, em đã sống với niềm tin, niềm hi vọng dù cuộc sống của em còn rất nhiều khó khăn, có biết bao nỗi buồn trong trái tim em, nhưng khi gặp tôi em luôn mỉm cười thật tươi và nói thật nhiều. Khi bên em tôi thấy thật hạnh phúc vì em chỉ nói những niềm vui, mỉm cười khi nhìn thấy tôi. Còn tôi chỉ biết lắng nghe em nói, có lẽ vì em quá đẹp và cũng có lẽ rằng hạnh phúc thực sự chỉ đến trong bình yên. Đó không phải thứ tình cảm hoa mỹ, ồn ã nhưng trống rỗng. Nơi bình yên là nơi có nhiều yêu thương nhất, em đã giúp tôi nhận ra điều đó. Khi nhìn vào đôi mắt em tôi biết em đã cố gắng mỉm cười mang lại niềm vui cho tôi, đôi mắt buồn đó không thể nào che giấu đi những nỗi đau mà em phải mang trong tim, và thực sự những lúc đó tôi “Thèm” được sống đến kì lạ. Trong cuộc đời mình tôi chưa từng khao khát được sống đến thế!
Em đã mãi không còn nữa, tôi của ngày xưa cũng đã chết. Chỉ còn lại một nửa lời hứa. Tôi biết mình sẽ phải cố gắng sống thật tốt cho đến khi cuộc sống này không còn nữa. Hạnh phúc hay nỗi buồn cũng sẽ không còn là điều quan trọng vì theo thời gian mọi thứ “ Rồi cũng sẽ qua!”. Tôi sẽ không giữ lại một điều gì cả ngoài nụ cười của em. Với tôi đó là thứ duy nhất khiến cho tôi cảm thấy mình vẫn đang sống chứ không phải tồn tại. Dù cho mai này tôi có thể có được một niềm vui nào nữa hay không thì tôi sẽ vẫn phải tiếp tục sống thật tốt vì tôi đã từng nói với em như thế. Mong rằng trong trái tim em tôi không phải là một người không biết giữ lời hứa.
Đứng giữa con đường đó, tôi đã không còn nhận ra vì mọi thứ đã khác trước rất nhiều. Vẫn con đường đó, vẫn những góc phố thân quen nhưng sao giờ lại trở nên quá xa lạ với tôi. Không biết vì thời gian đã quá xa hay chính bản thân tôi đã thay đổi. Khoảng cách là một thứ gì đó khiến cho chúng ta phải xa nhau. Tôi không thể nào nhớ rõ hình ảnh về em nữa, một mầu trắng nhạt nhòa và trở nên xa vời. Những hàng cây với biết bao mùa trút lá đã qua, hạnh phúc đã đến nhưng rồi ra đi, quy luật của tự nhiên vẫn thế nhưng tại sao những nỗi đau kìm nén suốt bao lâu vẫn không vơi bớt mà càng thêm vỡ òa. Cơn mưa vào một lúc nào đó lại trở nên vô tình. Trong cơn mưa như vô tình đó tôi thấy nước mắt nhạt nhòa và trở nên đắng ngắt. Tôi đã không cố gắng kìm nén những nỗi đau, những nỗi nhớ thương mà trong cơn mưa đó tôi thật sự muốn cơn mưa cuốn trôi đi tất cả. Để trong trái tim tôi không còn thấy xót xa hay đớn đau nữa. Tôi đã có thể khóc, ước mong một lần được khóc thật thoải mái của tôi đã được đền đáp, tôi thầm cảm ơn cơn mưa đó. Tôi biết giọt nước mắt ấy chỉ là của cơn mưa qua mà thôi. Một cơn mưa có vị đắng!
.... Mưa có biết tôi vẫn mong chờ mãi
Ngày mưa buồn mang em đến bên anh
Mở rộng vòng tay anh ôm em thật chặt
Dù mưa buồn, tay vẫn mãi trong tay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét